Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 579

Cập nhật lúc: 2025-04-18 16:12:06
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nha hoàn ngập ngừng một hồi lâu, cuối cùng vẫn cố khuyên thêm một lần nữa:

"Nhị tiểu thư… lúc nãy bệnh tình của cô vô cùng nghiêm trọng, suýt chút nữa thì… suýt nữa thì không qua khỏi rồi.

Cô phải biết tự quý trọng bản thân mình chứ. Nếu ngay cả chính cô cũng không biết trân trọng mình, thì còn ai có thể thương cô thật lòng đây?"

Những lời này khiến Mai Lương thoáng sững người.

Thực ra, trong khoảnh khắc nằm mê man kia, cô ta cũng sợ. Lần này không ai đến bên cô—cha mẹ không tới, Khương Bác Viễn cũng không.

Chỉ còn lại cô ta, một mình cô ta, nằm lẻ loi trong căn phòng lạnh lẽo ấy. Nếu lúc đó cô ta không tỉnh lại… có phải sẽ c.h.ế.t trong cô độc không?

Nhưng rồi, khi nghĩ tới Khương Bác Viễn, ánh mắt Mai Lương lại bừng lên vẻ kiên định.

Không sợ. Chỉ cần cô ta không bỏ cuộc, chỉ cần tiếp tục kiên trì, nhất định sẽ có được anh ấy!

Lúc này, Mai Anh thật sự đang bế quan, không hề cố tình tránh mặt Mai Lương.

Tuy thiên phú của cô tốt, tốc độ tu hành cũng nhanh, nhưng căn cơ lại chưa vững, cần thời gian bế quan để củng cố.

Vừa xuất quan, đã có người trong đạo quán tới bẩm báo: "Nhị tiểu thư Mai Lương tới, nói có chuyện gấp muốn cầu kiến."

Ban đầu Mai Anh không định gặp, nhưng sau lại nghe người khác nói rằng Mai Lương vừa mới mất đi đứa con, lại tự mình lén trốn khỏi phủ, đến tận đây trong tình trạng thân thể cực kỳ yếu ớt. Thậm chí trên đường đi còn ngất xỉu, suýt nữa không qua khỏi.

Mai Anh sững người. Không ngờ Mai Lương lại vì Khương Bác Viễn mà hy sinh đến mức này.

Suy nghĩ một hồi, cô quyết định gặp mặt muội muội một lần.

Khi Mai Lương được đưa đến, vừa nhìn thấy thân thể tiều tụy của cô ta, Mai Anh liền nhíu mày.

Yếu quá rồi.

Thân thể gầy gò đến mức đáng sợ, hơi gió thoảng qua cũng đủ khiến ngã quỵ.

Đã kiệt quệ đến cực hạn, e rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng còn sống được bao nhiêu năm nữa.

Nhìn muội muội thân thể suy nhược, cố gắng đến tìm mình, mọi oán giận và không cam lòng trong lòng Mai Anh cũng dần tan biến.

Cô thở dài, nhẹ giọng hỏi:

"Như vậy… có đáng không?"

Mai Lương lập tức quỳ sụp xuống trước mặt Mai Anh, ánh mắt kiên định, giọng nói cứng cỏi:

"Xin tỷ tỷ hãy tác thành cho muội."

Mai Anh lặng lẽ nhìn cô ta, giọng điềm đạm:

"Tỷ đã tác thành rồi. Giấy hòa ly tỷ đã ký."

Mai Lương khẽ lắc đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/579.html.]

"Chưa đủ, tỷ tỷ, như vậy vẫn chưa đủ. Nhà họ Khương… bọn họ sợ tỷ, sợ tỷ không vui, nên mãi không dám tới cầu hôn.

Tỷ tỷ, xin hãy giúp muội thêm một lần. Tỷ chỉ cần ra mặt nói chuyện, chỉ cần đích thân tỷ xuất hiện, để họ biết tỷ không còn oán trách gì nữa… thì họ sẽ không còn e dè gì nữa."

Mai Anh nhìn Mai Lương thật lâu, sau cùng cất tiếng:

"Muội là muội muội của tỷ, là người duy nhất tỷ từng hết lòng thương yêu. Nhưng tại sao muội phải tranh giành với tỷ như vậy?

Muội không sợ khiến tỷ tổn thương sao?"

Mai Lương lắc đầu, ánh mắt đầy nước nhưng vẫn không rút lui:

"Tỷ tỷ, muội không tranh giành với tỷ. Muội chưa từng nghĩ sẽ giành lấy anh ấy từ tay tỷ.

Từ lần đầu nhìn thấy Khương thế tử, muội đã động lòng.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Muội biết rõ anh ấy là vị hôn phu của tỷ, là phu quân tương lai của tỷ, nên muội đã cố gắng kìm nén, chưa từng dám biểu lộ nửa phần tình cảm."

Giọng Mai Lương trở nên nghẹn ngào, nước mắt rơi không dứt:

"Muội từng nghĩ sẽ sống cả đời như vậy, chỉ lặng lẽ chôn giấu tình cảm trong lòng. Nhưng… sau đó Khương thế tử gặp chuyện.

Muội đến chiến trường… mang theo quyết tâm chết."

"Muội không muốn tranh với tỷ, muội chỉ… chỉ muốn được nhìn anh ấy một lần thôi."

Mai Anh vẫn giữ vẻ bình thản, ánh mắt dường như không chút d.a.o động. Cô tiếp tục hỏi:

"Vậy khi muội gặp lại Khương Bác Viễn trong lúc anh ấy mất trí nhớ, tại sao không lập tức báo tin về cho nhà?

Muội nói muội chỉ muốn gặp một lần… nhưng tại sao lại ở lại biên cương với anh ấy nhiều năm như vậy?

Anh ấy mất trí nhớ, chẳng lẽ muội cũng quên mất thân phận của mình? Quên rằng anh ấy là phu quân tương lai của tỷ?"

"Muội… chưa từng nghĩ đến cảm xúc của tỷ, dù chỉ một lần sao?"

Mai Anh nói đến đây, ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo.

"Muội luôn miệng nói không tranh giành, chỉ muốn gặp một lần. Vậy hiện tại muội đang làm gì đây?"

"Không phải như vậy!"

Bị nói trúng tim đen, Mai Lương tức giận đến mức gương mặt trắng bệch, giọng cũng trở nên gay gắt:

"Sao tỷ có thể trách muội được? Nếu phải trách, thì nên trách tỷ!"

"Nếu tỷ thực sự yêu anh ấy, vậy tại sao tỷ không đi tìm? Tỷ có biết… anh ấy đã từng suýt c.h.ế.t hay không?"

"Tỷ… tỷ từ bỏ anh ấy trước. Tỷ chỉ quan tâm đến danh phận thế tử phi, còn muội—muội yêu chính con người thật của anh ấy!"

Nước mắt Mai Lương trào ra không ngừng...

Loading...