Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 581
Cập nhật lúc: 2025-04-19 06:11:59
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mai Lương cắn môi, không dám nói hết câu.
Trước đây, khi còn ở Tử Tiêu Quan, nàng từng từ chối vô cùng dứt khoát. Thế nhưng những ngày qua, càng suy nghĩ, nàng lại càng hối hận.
Nàng đã tìm gặp lang trung, và sự thật được phơi bày khiến lòng nàng lạnh buốt: thân thể nàng vốn yếu ớt, từ nay về sau không thể mang thai được nữa. Tuổi thọ cũng vì vậy mà giảm sút đến hai mươi năm. Quãng đời còn lại, nàng chỉ có thể sống lay lắt trên giường bệnh, chẳng khác gì đoá hoa tàn héo trong gió sương.
Ông Mai – cha nàng – nhìn con gái bằng ánh mắt lạnh như băng, giọng nói không chút cảm xúc vang lên:
"Không thể. Đại tỷ tỷ của con đã đưa linh dược trực tiếp cho cha mẹ dùng rồi, không còn phần dư nào cho con cả. Viên còn lại, đã được dâng vào cung cho bệ hạ."
Nghe đến đây, Mai Lương như bị sét đánh giữa trời quang. Cả người nàng mềm nhũn, khuỵu gối ngã xuống đất, trong lòng trống rỗng và tuyệt vọng đến tột cùng.
Mười năm sau.
Mai Anh đã tu luyện mười năm trên đảo tiên Bồng Lai. Giờ đây, nàng đã đạt đến cảnh giới Kim Đan, tiên khí quanh thân mờ ảo như khói sương.
Sư phụ nàng bói quẻ, nói rằng duyên trần của nàng vẫn chưa dứt, khuyên nàng nên quay về trần thế một chuyến.
Mai Anh từ biệt sư phụ, cưỡi tiên hạc băng qua biển cả mênh mông.
Nàng không còn là cô gái tuyệt vọng, oán hận năm xưa. Giờ đây, nàng điềm đạm, thanh thản, toát lên vẻ cao nhã phi phàm. Bộ đạo bào nhã giản khoác trên người càng khiến nàng như thoát tục khỏi thế gian.
Khi bay qua biển, nàng để tiên hạc tự do bay lượn, bản thân thì thay sang đạo bào xám giản dị, hóa thân thành một đạo sĩ bình thường, bắt đầu hành trình chu du.
Mai Anh học được nhiều thuật y dược, vừa đi vừa hành y cứu người. Danh tiếng “thần y” của nàng nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Khi đến kinh thành, đã có rất nhiều người chen chúc tìm đến xin nàng chữa bệnh.
Mai Anh không từ chối bất kỳ ai, chỉ cần có người cần giúp, nàng đều tận tâm chữa trị.
Ở lại kinh thành vài ngày, cuối cùng nàng cũng đến Mai phủ.
Hiện tại, ông Mai đã thăng chức thành Thượng thư bộ Lại, quyền thế khuynh đảo triều đình.
Vừa đến cổng lớn, Mai Anh liền bắt gặp một cảnh tượng kỳ lạ: từ một cái lỗ dành cho chó, một bé gái khoảng bảy, tám tuổi đang chui ra.
Hai người mặt đối mặt.
Bé gái giật mình khi thấy Mai Anh, mặt đỏ bừng, vội vàng giải thích:
"Tỷ tỷ đừng hiểu lầm, muội là nha hoàn trong phủ, không phải tiểu thư đâu!"
Nói xong, bé gái như chợt nhận ra mình lỡ lời, mặt càng đỏ hơn, hối hận đến mức muốn cắn lưỡi.
“Chẳng phải tự mình khai ra rồi sao...”
Cô bé ngước nhìn Mai Anh, giọng khẩn cầu:
"Tỷ tỷ tốt bụng, xin tỷ tỷ coi như chưa thấy gì hết nhé..."
Dứt lời, cô bé lại chui ngược vào cái lỗ chó kia.
Vừa chui vào, bên trong lập tức vang lên tiếng ồn ào của nha hoàn và bà tử:
"Tam tiểu thư! Lại chui lỗ chó nữa rồi!"
"Suỵt, nhỏ tiếng thôi! Đừng để ai bên ngoài nghe thấy!"
Dù bọn họ cố thì thầm, nhưng với thính lực của Mai Anh, nàng nghe rõ từng lời.
Một giọng bé gái lí nhí vang lên:
"Nếu có ai hỏi, hỏi trong nhà có cô gái nào chui lỗ chó, các người cứ nói là nha hoàn, biết chưa? Tuyệt đối không được nói là ta, như vậy sẽ mất mặt phủ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/581.html.]
Một giọng phụ nữ bất lực đáp lại:
"Tam tiểu thư, đã biết là mất mặt, sao còn chui lỗ chó làm gì?"
"Vì tự do."
Cô bé leo lên, ôm lấy tay nhũ mẫu làm nũng:
"Mẹ luôn không cho ta ra ngoài, ta thật sự bị bức bối lắm rồi."
Nhũ mẫu hừ một tiếng, nói:
"Lão gia và phu nhân đâu có cấm Tam tiểu thư ra ngoài. Họ chỉ không cho con tới phủ Trấn Quốc Công thôi."
Nói đến đây, bà thở dài, nhẹ nhàng ôm cô bé vào lòng:
"Tam tiểu thư, sau này đừng nghịch ngợm nữa. Phu nhân không cho con tới phủ Trấn Quốc Công, tất nhiên là có lý do. Con phải nghe lời, biết chưa?"
Cô bé cúi đầu, giọng buồn buồn:
"Nhị tỷ tỷ lúc nào cũng ốm yếu, ta lo cho tỷ ấy..."
Nhũ mẫu hừ lạnh, nghiêm giọng nói:
"Tam tiểu thư có nhớ thương người ta, nhưng người ta có nhớ thương con đâu? Lần trước con đến phủ Hầu, bọn họ sắp xếp cho con ở một căn phòng lạnh lẽo, không có chút hơi ấm nào, suýt chút nữa là con cảm lạnh rồi. Tam tiểu thư quên rồi sao?"
Cô bé khẽ nói, giọng lí nhí như sợ bị mắng:
"Nhị tỷ tỷ không cố ý đâu..."
Mai Anh nghe nha hoàn và bà v.ú luôn miệng gọi cô bé là "Tam tiểu thư", trong lòng không khỏi sững sờ.
Cô bé này... là muội muội của cô sao?
Cha mẹ cô vốn là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm. Sau khi sinh cô, sức khỏe của mẹ yếu đi, không thể mang thai thêm lần nào nữa. Cha từng nói, có hai cô con gái là đủ rồi, không cần sinh thêm con nữa. Suốt bao nhiêu năm qua, ông chưa từng nạp thiếp.
Vậy "Tam tiểu thư" này... chẳng lẽ là do mẹ cô sinh ra?
Gặp được cô bé này, Mai Anh đột nhiên thay đổi quyết định. Cô không để người gác cổng vào báo tin nữa, mà tự mình trèo tường cao để vào trong phủ. Cô lặng lẽ tránh né nha hoàn và bà vú, đi thẳng đến chỗ ở của cô bé.
Trong sân, cô bé quả thật rất nghịch ngợm, không chịu ngồi yên. Lúc này, cô đang dùng ná b.ắ.n chim.
Bắn mấy phát đều trượt, nhưng lại bất ngờ phát hiện có người trên cây.
"Ơ? Tỷ tỷ tốt bụng!" – Cô bé reo lên ngạc nhiên.
Rồi cô chớp mắt hỏi đầy nghi ngờ:
"Sao tỷ tỷ lại ở nhà muội? Tỷ là người xấu phải không?"
Nói xong, cô bé theo phản xạ lùi lại một bước, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Mai Anh mỉm cười dịu dàng:
"Nếu tỷ là người xấu, thì đã bắt muội đi từ lâu rồi. Làm sao để muội có cơ hội chất vấn như bây giờ?"
Cô bé tròn mắt gật đầu, giọng lộ vẻ mong đợi:
"Đúng ha… Vậy tỷ là cao thủ võ lâm đúng không? Tỷ là nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa?"
Mai Anh nhẹ gật đầu:
"Có thể nói như vậy."