Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 582
Cập nhật lúc: 2025-04-19 06:13:43
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Wow!" – Cô bé háo hức reo lên – "Tỷ lợi hại quá! Tỷ có thể nhận muội làm đệ tử không? Muội cũng muốn biết cách nhảy qua mái nhà, vượt qua tường cao như tỷ!"
Mai Anh bật cười trêu chọc:
"Học võ rất khổ đấy, không dễ như muội nghĩ đâu."
Cô bé nghiêm mặt, ánh mắt đầy kiên định:
"Muội không sợ. Muội muốn trở nên thật lợi hại để bảo vệ cha mẹ, chăm sóc Nhị tỷ tỷ."
Mai Anh thoáng ngạc nhiên, liền hỏi lại:
"Muội chỉ nhắc đến Nhị tỷ tỷ, chẳng lẽ không quan tâm đến Đại tỷ tỷ sao?"
Nghe nhắc đến Đại tỷ tỷ, cô bé bỗng vui vẻ hẳn lên:
"Nữ hiệp, tỷ biết Tiên sư đúng không? Đại tỷ tỷ của muội là Tiên sư đó, rất lợi hại luôn!"
Cô bé vừa nói vừa múa tay múa chân, kể đủ chuyện về Đại tỷ tỷ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Mai Anh bật cười, nhẹ nhàng hỏi:
"Lợi hại như vậy, sao không thấy tỷ ấy ở đây?"
Cô bé ngồi xuống ghế đá, thở dài như một người lớn:
"Đại tỷ tỷ của muội đi tu tiên rồi."
Tuy nhỏ tuổi, cô bé lại có dáng vẻ già dặn, thường hay lo lắng chuyện người lớn:
"Đại tỷ tỷ không ở nhà, cha mẹ thì đã lớn tuổi, Nhị tỷ tỷ lại hay đau yếu. Muội tuy còn nhỏ, nhưng phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc họ. Nếu không làm tốt, nhỡ một ngày Đại tỷ tỷ trở về sẽ trách muội, trách muội không chăm sóc tốt cho họ."
Mai Anh nhìn cô bé, trong lòng không khỏi xúc động. Cô bật cười nhẹ:
"Muội còn nhỏ thế này mà lo nghĩ nhiều quá, không sợ không cao lớn nổi à? Tỷ nghe nói, Nhị tỷ tỷ không thích muội, sao muội vẫn cứ quấn lấy tỷ ấy vậy?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Cô bé chống cằm, vẻ mặt đầy trầm tư:
"Nhị tỷ tỷ không phải người xấu, chỉ là tâm sự nặng nề quá thôi. Tỷ ấy cứ nghĩ cha mẹ chỉ thương mình muội, không thương tỷ ấy."
Nói đến đây, cô bé do dự một chút rồi tiếp lời:
"Thật ra, muội cũng không thích Nhị tỷ tỷ lắm đâu. Tỷ ấy thường xuyên trách móc đủ điều, đối xử với muội rất tệ. Nhưng muội biết, cha mẹ tuy ngoài mặt lạnh nhạt với tỷ ấy, thật ra lại rất lo lắng cho tỷ ấy. Muội chỉ muốn mọi người đều vui vẻ, không để cha mẹ phải bận lòng thêm. Vì vậy, muội mới thường quấn lấy Nhị tỷ tỷ."
Cô bé ngẩng đầu lên, ánh mắt ngây thơ nhưng mang theo nỗi bối rối:
"Nữ hiệp, muội không hiểu… tại sao Nhị tỷ tỷ lại cứ trách móc người khác như vậy? Sao tỷ ấy không thể mở lòng, đối xử tốt với mọi người được?"
Cô bé khẽ thở dài rồi hỏi tiếp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/582.html.]
"Tại sao… giữa người với người lại khó sống hòa thuận đến thế?"
Mai Anh không trả lời, chỉ nhắm mắt lại, thở dài một hơi thật sâu.
Cô bé tưởng rằng cô đã ngủ, liền rón rén rời đi.
Tối đến, trời lạnh. Cô bé còn quay lại, nhỏ giọng hỏi:
"Tỷ tỷ có cần chăn không?"
Từ hôm đó, Mai Anh ở lại trên cây. Ban ngày dạy cô bé học võ, ban đêm thì dạo khắp Mai phủ.
Cô bé ấy rất kiên cường. Tập đứng tấn là một việc rất khổ cực và nhàm chán, vậy mà cô bé không hề than vãn, mỗi ngày đều kiên trì tập luyện, không một chút lơ là.
Nhìn thấy cô bé lanh lợi hiểu chuyện, Mai Anh cứ ngỡ rằng cha mẹ đã thay đổi sau mọi biến cố xảy ra với Mai Lương. Nhưng sau vài ngày ở lại phủ, cô dần nhận ra một sự thật: ông bà Mai vẫn như xưa. Họ vẫn yêu chiều cô bé hết mực, thậm chí còn hơn cả khi xưa từng cưng chiều Mai Lương – có lẽ vì cô bé là con gái út trong nhà.
Thế nhưng, tính cách của cô bé này lại khác xa với Mai Lương. Nhận được sự yêu thương chân thành và vô điều kiện từ cha mẹ, cô bé học được cách đáp lại tình yêu ấy bằng sự bao dung, hiếu thuận và chân thành. Vì luôn được đáp ứng mọi yêu cầu, cô ấy sống rộng lượng, không toan tính hay cố chấp.
Cùng lớn lên trong một mái nhà, hưởng cùng một sự nuông chiều, nhưng kết quả lại khác biệt đến thế. Cô bé hiện tại chính là bằng chứng rõ ràng nhất: yêu thương không sai, sai là ở lòng người. Khoảnh khắc nhận ra điều đó, những khúc mắc đè nặng trong lòng Mai Anh cuối cùng cũng tan biến. Cô đã buông bỏ.
Từ lâu, Mai Anh luôn âm thầm tự trách mình. Cô từng cho rằng vì bản thân yêu thương Mai Lương quá mức, nên mới khiến cô ta trở nên ích kỷ, không nghĩ đến ai ngoài bản thân. Nhưng hôm nay, khi chứng kiến cô bé kia lớn lên trong tình thương mà vẫn giữ được sự trong sáng, Mai Anh mới hiểu: vốn dĩ bản chất của Mai Lương đã là như vậy, không phải lỗi của tình yêu.
Trước khi rời đi, Mai Anh đưa cho cô bé một viên linh dược, rồi lặng lẽ rời phủ, thẳng hướng đến Trấn Quốc Hầu phủ.
Lúc này, hoàng đế đã điều tra rõ mọi việc năm xưa. Thì ra, thất bại ở chiến trường không phải do trời xui đất khiến mà là hậu quả của sự nóng vội, cả tin của Khương Bác Viền. Chính vì tin lời kẻ xấu mà mười mấy vạn đại quân bị tiêu diệt trong một đêm.
Sau này, dù có liều mình đột nhập doanh trại địch để giành chiến thắng, cũng chỉ là gắng sức lập công chuộc tội. Khi chân tướng được phơi bày, phủ Trấn Quốc Công bị giáng cấp, trở thành Trấn Quốc Hầu phủ. Lão Trấn Quốc Công đã mất, Khương Bác Viền kế thừa tước vị.
Mai Anh không muốn gây náo động, chỉ âm thầm đến thẳng nơi ở của Mai Lương.
Thực tế, điều khiến Mai Anh luôn canh cánh trong lòng không phải là sự thay lòng của Khương Bác Viền. Người chỉ sống cùng nhau một năm thì có thể sâu đậm đến mức nào? So với tình cảm đó, Mai Anh còn quý mến cha mẹ chồng và em chồng hơn nhiều – ít nhất họ đã sống cùng nhau suốt sáu năm.
Nếu Khương Bác Viền không vì tai nạn mà “chết đi sống lại” rồi quay về phủ, có lẽ Mai Anh đã sớm quên mất anh ta.
Người khiến cô đau nhất, hận nhất, lại là muội muội ruột của mình – Mai Lương. Người mà cô từng yêu thương hết mực, nâng niu trong lòng bàn tay… lại chính là người đầu tiên phản bội cô, chưa từng một lần nghĩ đến cảm nhận của chị mình.
Hiện tại, dù Mai Lương là chính thất của phủ Trấn Quốc Hầu, nhưng vì sức khỏe suy yếu, mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đều do thiếp thất của Khương Bác Viền – Lưu thị – quản lý. Tuy vậy, địa vị của Mai Lương vẫn vững như bàn thạch. Vì cô là ái nữ của Thượng thư bộ Lại, lại là tỷ tỷ của một tiên nhân, không ai trong phủ dám lơ là. Dù không có thực quyền, Mai Lương vẫn được mọi người kính trọng và cung phụng chu đáo.
Mai Anh đi qua hành lang dài, tiến vào sân nhỏ nơi Mai Lương ở. Sân vắng lặng, không một bóng cây hay hoa cỏ, chỉ có vài hòn giả sơn rải rác. Bầu không khí nơi này u ám, các nha hoàn và bà tử đi lại vội vã, không ai nở nổi một nụ cười.
Một nha hoàn câm mang theo giỏ thuốc dẫn Mai Anh vào trong phòng.
Vừa bước vào, mùi thuốc sắc nồng nặc ập đến khiến người ta muốn nghẹn thở. Nha hoàn lấy một bát thuốc trong giỏ ra, đứng bên ngoài bình phong hỏi:
"Phu nhân, thuốc đã sắc xong. Có muốn dùng ngay không?"
Giọng nói trầm khàn từ phía sau bình phong vang lên, yếu ớt như làn khói:
"Mang vào đây."
Nha hoàn nhẹ nhàng bê bát thuốc đi vòng qua bình phong. Trước mắt là chiếc giường lớn, nơi Mai Lương đang nằm – dáng vẻ tiều tụy đến khó nhận ra.