Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 584

Cập nhật lúc: 2025-04-19 06:19:07
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ha." Khương Bác Viền bật cười lạnh lùng, giọng đầy mỉa mai: "Là lỗi của tôi sao? Là tôi ép cô đi ngàn dặm xa xôi đến biên cương tìm tôi à? Là tôi bám lấy cô, van xin cô sống cùng tôi năm năm? Là tôi cầu xin cô cưới tôi sao?"

Anh ta bước tới gần, ánh mắt lạnh lẽo như băng: "Tất cả những chuyện đó không phải là do chính cô tự nguyện sao? Tự chuốc lấy, giờ còn trách ai?"

"Biến đi!" Mai Lương thẹn quá hóa giận, cố gắng gằn giọng mắng Khương Bác Viền, nhưng thân thể yếu ớt khiến cô không còn chút sức lực nào. Cô chỉ có thể giơ tay chỉ thẳng vào mặt anh ta, ánh mắt tràn đầy tức giận.

Không thèm đôi co thêm, Mai Lương quay sang bảo nha hoàn: "Mau gọi người chuẩn bị kiệu, ta muốn đến Mai phủ."

Ngồi trên kiệu, cô ta vừa ho khan không ngừng, vừa sốt ruột thúc giục: "Nhanh lên! Mau lên nữa!"

Nửa canh giờ sau, chiếc kiệu dừng lại trước cổng Mai phủ. Người gác cổng vừa nhìn thấy Nhị tiểu thư đến thì hoảng hồn, sợ rằng chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng khiến cô không chịu nổi, lập tức cho người chạy vào báo.

Ông Mai và phu nhân vội vàng ra đón. Nhìn thấy cha mẹ, mắt Mai Lương đỏ hoe, giọng run run: "Mẹ..."

Rồi cô ta nhìn quanh, thấp thỏm hỏi: "Đại tỷ tỷ đâu rồi?"

Ông Mai và bà Mai liếc nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ lưỡng lự. Một lúc sau, ông thở dài nặng nề, giọng đầy áy náy: "Lương Nhi, con đến muộn rồi... Đại tỷ tỷ của con đi rồi."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Cái gì?" Mai Lương thét lên, rồi cả người khụy xuống, ngất lịm trong vòng tay nha hoàn.

Khi tỉnh lại, cô ta không chịu tin đó là sự thật. Đầu óc quay cuồng, thần trí rối loạn như bị ma ám. Cô cứ lặp đi lặp lại, như thể cố gọi người về: "Ta muốn gặp Đại tỷ tỷ... ta đã sai... sai thật rồi..."

Nhưng lần này, Mai Anh đã rời đi mãi mãi.

Trên đường trở về đảo Bồng Lai, Mai Anh đi ngang một con phố náo nhiệt. Giữa dòng người đông đúc, ánh mắt cô vô tình bắt gặp một tấm biển quen thuộc: Nhà Ma Phong Đô.

Cửa tiệm nằm lặng lẽ giữa phố xá sầm uất, nhưng dường như không ai chú ý đến nó. Chỉ những người có duyên mới có thể thấy được bảng hiệu.

Mai Anh chợt nhớ đến kỳ ngộ mười năm trước của mình. Lần này trở lại, cô muốn gặp lại chủ nhân của nhà ma.

Cô bước đến, đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ. Bên trong là một đại sảnh trống trải, chỉ lác đác vài người khách với đủ loại y phục: người mặc gấm vóc, người mặc vải thô, thậm chí có cả những bộ trang phục từ những vùng đất xa lạ.

Mai Anh tò mò liếc nhìn họ, tự hỏi liệu trong số đó có ai giống mình – từng được phát hiện có linh căn, rồi bước vào con đường tu hành?

Ánh mắt cô đảo một vòng quanh đại sảnh, nhưng không thấy bóng dáng chủ nhân. Trong lòng có chút hụt hẫng.

Đúng lúc đó, một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau:

"Chào mừng quý khách."

Mai Anh lập tức quay người lại, ánh mắt thoáng sáng lên vì hy vọng. Nhưng rồi cô khựng lại, trước mặt chỉ là một người lạ.

"Cô... không phải là chủ nhân của nhà ma."

Người phụ nữ đó mỉm cười, lễ độ đáp: "Tôi là chưởng quầy ở đây, tên là Lâm Tĩnh Văn. Bà chủ hôm nay không có mặt."

Ánh mắt cô ta dừng lại trên người Mai Anh, nhìn chăm chú một lát rồi dịu dàng hỏi: "Quý khách, đây là lần thứ hai cô đến đây đúng không?"

Mai Anh khẽ gật đầu, sau đó tháo một chiếc ngọc bội từ bên hông đưa ra: "Lần đầu tôi đến, trong người không có gì, cũng không trả lệ phí. Hôm nay tôi quay lại là để trả nợ."

Lâm Tĩnh Văn nhẹ nhàng nhận lấy ngọc bội, mỉm cười đầy ý vị: "Bà chủ từng nói, những người quay lại lần hai và chủ động trả nợ đều là người có duyên rất sâu với nhà ma."

Cô ta dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Nếu quý khách không có chỗ đi, có thể ở lại đây. Nhà ma luôn chào đón người mới."

"Ý cô là... tuyển dụng?" Mai Anh hơi bất ngờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/584.html.]

"Đúng vậy." Lâm Tĩnh Văn gật đầu. "Giống như tôi, trở thành nhân viên chính thức của nhà ma."

Đôi mắt Mai Anh bỗng sáng lên. Nếu thật sự có thể ở lại đây, thì tốt biết mấy.

Nhưng... cô lại nghĩ đến sư phụ, sư huynh, sư tỷ của mình. Cô còn chưa thể buông bỏ quá khứ.

Mai Anh khẽ thở dài, hiểu rằng duyên phận chưa đủ. Cô lặng lẽ rời đi, bóng dáng dần khuất sau dòng người.

Lâm Tĩnh Văn trở về quầy, tiếp tục kiểm tra sổ sách. Nhưng rồi, như cảm nhận được điều gì đó, cô ngẩng đầu.

Trước mặt là một đôi mắt hiền từ, sâu lắng, ngập tràn tình thương yêu – ánh mắt của một người không thuộc về thế giới phàm tục.

Đôi mắt Lâm Tĩnh Văn sáng bừng khi thấy bóng người quen thuộc xuất hiện. Cô lập tức reo lên:

"Bà chủ!"

Lê Diệu bước vào cửa tiệm, ánh mắt quét một vòng đánh giá. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, cô gật đầu hài lòng:

"Tiệm được quản lý tốt lắm. Cô làm rất giỏi, Tĩnh Văn."

Được khen ngợi, Lâm Tĩnh Văn không giấu nổi sự vui mừng. Cô mím môi, cố kìm lại nụ cười nhưng ánh mắt thì đã rực sáng.

"Bà chủ, mời xem sổ sách." – Cô nhanh chóng đưa ra một quyển sổ lớn – "Trong mười năm qua, chúng ta phát hiện ra năm trường hợp có dấu hiệu bất thường. Sau khi điều tra, xác định ba người là xuyên nhanh, một người tái sinh và một người xuyên không."

Cô dừng lại một chút rồi nói thêm:

"Bọn chúng đều có mục đích đánh cắp khí vận của thế giới này. Tôi đã xử lý xong, không để lại hậu họa."

Lê Diệu gật đầu, tán thưởng:

"Làm tốt lắm. Cô đã có thể tự mình gánh vác một chi nhánh rồi. Giao chi nhánh ở vùng đất Xám cho cô, tôi hoàn toàn yên tâm."

Lâm Tĩnh Văn nghe vậy liền sững người. Cô lập tức cảm thấy có gì đó không đúng trong lời nói của bà chủ:

"Bà chủ... Cô định đi sao?"

Lê Diệu mỉm cười, không trực tiếp trả lời mà chỉ nhẹ nhàng chạm vào ấn đường của Lâm Tĩnh Văn. Ánh sáng mờ nhạt lóe lên, báo hiệu việc chuyển giao quyền quản lý đã hoàn tất.

"Tôi phải rời đi rồi."

Mắt Lâm Tĩnh Văn lập tức đỏ hoe:

"Bà chủ!"

Lê Diệu vỗ nhẹ vai cô an ủi:

"Đừng lo. Nếu có chuyện gì, cứ liên lạc với tôi. Tôi sẽ quay lại. Nếu cảm thấy mệt mỏi hay nhớ nhà, cô có thể xin nghỉ phép. Công việc này không trói buộc ai cả. Khi không muốn làm nữa, cứ từ chức, không sao cả."

Lâm Tĩnh Văn bật cười. Cô không hề có ý định nghỉ việc, chỉ là không nỡ xa bà chủ mà thôi.

Lê Diệu xoa đầu cô, dịu dàng nói:

"Tôi không thể ở mãi một thế giới. Ở đây đã quá lâu rồi, cũng đến lúc phải đi tiếp. Ngoan, chăm sóc tốt nhà ma. Đợi tôi quay lại."

Dứt lời, bóng dáng Lê Diệu dần tan biến trong không gian.

Loading...