Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 585
Cập nhật lúc: 2025-04-19 06:20:00
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời gian tại vùng đất Xám và Trái Đất trôi chảy không giống nhau. Ở vùng đất Xám, Lê Diệu đã sống qua không biết bao nhiêu nghìn năm, nhưng khi cô trở lại Trái Đất, mới chỉ là mười ngày kể từ lúc rời đi.
Lê Diệu nằm trên chiếc giường mềm mại tầng 16, cảm giác thư thái tràn ngập trong lòng. Cô thì thầm một cách thỏa mãn:
"Nhà vẫn là nhất."
Bên cạnh, Thỏ Ngọc đang cuộn tròn ngủ ngon lành. Như Hoa thì đang tất bật chuẩn bị món ngon, Tiểu Thiến gảy đàn vang lên âm thanh du dương, còn Đại Thánh thì tiện tay nhổ một sợi lông biến thành khỉ con đùa giỡn quanh giường.
Lê Diệu vui đến mức khe khẽ ngân nga, lòng tràn ngập hạnh phúc.
Nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, ứng dụng Nhà Ma đã lập tức lên tiếng, giọng nói đầy phấn khích:
"Con bà nó! Ở vùng đất Xám bao nhiêu năm, không chỉ tu vi của cô thăng cấp, mà tâm cảnh cũng tiến bộ vượt bậc. Giờ cô đã có thể bước qua hư không, tới các vị diện khác rồi! Những luồng cuồng phong hay dòng loạn lưu trong hư không giờ chẳng thể tổn thương cô nữa."
Lê Diệu lập tức bật dậy:
"Ý cậu là giờ tôi có thể đến các vị diện khác thật sao?"
Ứng dụng Nhà Ma đáp ngay:
"Đúng rồi, đúng rồi! Bây giờ cô có thể tới các vị diện khác rồi!"
"Thật tuyệt! Vậy thì đi luôn bây giờ đi. Tôi muốn tới vị diện tinh cầu."
Nhưng ngay lập tức, một gáo nước lạnh dội xuống từ giọng nói của ứng dụng:
"Đừng có mơ mộng. Chúng ta đi theo con đường chính thống, khác với bọn vượt biên lén lút. Phải được Thiên Đạo chấp thuận thì mới đi được. Mà thông thường, Thiên Đạo sẽ không đồng ý. Ai mà thích đột nhiên trong nhà yên ổn của mình có một vị khách lạ không mời mà đến?"
Lê Diệu lại thả người nằm xuống giường, thở dài:
"Nói vậy chẳng khác nào không đi được."
"Không cần quá thất vọng." Ứng dụng an ủi: "Cũng có khả năng có Thiên Đạo đồng ý. Thường thì các thế giới mạnh mẽ, vận hành ổn định sẽ từ chối, nhưng những nơi yếu đuối, đang bị áp bức, lại có thể mời cô tới để hỗ trợ."
Lê Diệu hiểu ngay, gật đầu:
"Giống như các vị diện quý dị, khi Thiên Đạo mất khả năng tự bảo vệ thì mới cần đến sự giúp đỡ của người từ dị giới."
Tuy hiểu nhưng cô cũng không quá hào hứng, chỉ thản nhiên nói:
"Vậy cậu thử liên lạc đi, xem có Thiên Đạo nào đồng ý không."
Ban đầu, cô nghĩ sẽ phải chờ đợi khá lâu. Nào ngờ, ngay khi vừa dứt lời, một tin nhắn đã tới.
"Có rồi!" – Ứng dụng Nhà Ma kêu lên phấn khích – "Có một vị diện tu tiên chấp nhận! Thế giới này rất mạnh, vận hành rất tốt. Khoảng cách cũng không quá xa, chúng ta có thể tới đó."
Lê Diệu cau mày, ngạc nhiên hỏi:
"Không phải nói chỉ những vị diện vận hành kém mới cho tôi qua thôi sao?"
Ứng dụng Nhà Ma đáp một cách điềm đạm:
"Vị diện lần này vận hành rất tốt, đúng là như vậy. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, trong đó đang có quá nhiều người xuyên nhanh hoạt động. Thiên Đạo đã muốn loại bỏ họ từ lâu, nhưng thế lực của những kẻ xuyên nhanh đã hòa trộn với các gia tộc bản địa, khiến cho việc phân biệt trắng đen trở nên vô cùng khó khăn."
"Thiên Đạo cảm thấy rất phiền phức. Dù đang theo dõi sát sao, nhưng những kẻ đánh cắp khí vận đó tạm thời chưa gây tổn hại lớn, nên vẫn chưa thể ra tay dứt khoát. Nhưng... trong nhà có kẻ trộm, thì ai mà yên lòng được chứ?"
Ứng dụng ngừng một chút, rồi bổ sung với giọng mỉa mai:
"Thiên Đạo cho cô vào vị diện này, có lẽ là muốn mượn hổ nuốt sói."
Lê Diệu bật cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/585.html.]
"Gọi tôi là hổ à? Vậy cũng xem như Thiên Đạo khá coi trọng tôi đấy."
"Hừm," ứng dụng lạnh lùng nói, "đó là cách tôi diễn đạt. Còn nguyên văn của Thiên Đạo là... 'để đám gà yếu tự mổ nhau, còn mình thì ngồi hưởng lợi'."
Lê Diệu nghẹn lời: "...Ừm."
Dù bị ví như "gà yếu", nhưng cô vốn đang rảnh rỗi nên cũng chẳng để tâm. Lê Diệu quyết định:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Thôi kệ, đang nhàn. Vào đó xem thử một chuyến."
Cô đi theo con đường chính thức được Thiên Đạo mở ra. Trước khi rời đi, Thiên Đạo kiểm tra rất kỹ, yêu cầu không được mang theo bất cứ vật phẩm nào không thuộc về vị diện đó, thậm chí còn phải áp chế tu vi.
"Áp chế đến mức nào?" Lê Diệu hỏi. Cô tu luyện theo cách rất đặc biệt, không phân chia rõ ràng các cấp bậc như người khác.
Ứng dụng im lặng một lúc, dường như đang trao đổi với Thiên Đạo, rồi mới đáp:
"Ý Thiên Đạo là... cô sẽ trở thành một người bình thường. Ngoài ra, ngài ấy đã chuẩn bị cho cô một thân phận giả."
"Thân phận gì?"
"Vẫn tên là Lê Diệu, là một cô gái mồ côi, từng bị gia tộc ruồng bỏ, cuối cùng lại bị phu quân g.i.ế.c để chứng đạo." Ứng dụng nói tiếp:
"Người này đã c.h.ế.t từ lâu, linh hồn cũng đã đi luân hồi. Cô có thể mượn thân phận của cô ta."
Lê Diệu khẽ nhướng mày, bật cười:
"Thiên Đạo cũng khá chu đáo nhỉ. Tìm cho tôi một thân phận hoàn toàn tách biệt với thế giới hiện tại. Nhưng diện mạo thì sao? Tôi có cần cải trang không?"
"Không cần. Cô đi đường chính thống, có Thiên Đạo làm hậu thuẫn. Ngài ấy sẽ làm mờ ký ức của người khác, khiến họ nghĩ cô chính là Lê Diệu kia."
"Được thôi." Cô gật đầu:
"Vậy xuất phát nào."
Lời vừa dứt, Lê Diệu lập tức bị cuốn vào một dòng loạn lưu kỳ lạ. Trước mắt cô là cảnh tượng như biển sao—tràn ngập những vì tinh tú lấp lánh. Nhưng khác với bầu trời đêm trên Trái Đất, nơi này vô cùng nguy hiểm.
Loạn lưu, thiên thạch, những cơn gió dữ, và quy tắc thời không chồng chéo. Nếu không cẩn thận, cô có thể bị lạc vĩnh viễn, hoặc thậm chí tiêu tán giữa dòng thời không vô tận.
Không biết đã trôi dạt bao lâu, cuối cùng Lê Diệu cũng đến được vị diện tu tiên.
Vừa đặt chân xuống mặt đất, bên tai cô đã vang lên một giọng trẻ con trong veo:
"Chào mừng người khách đến từ ngoài vùng."
Lê Diệu nhíu mày:
"Đây là giọng của Thiên Đạo sao? Sao nghe như trẻ con thế?"
Ứng dụng vội vã nhắc nhở:
"Đừng bị lừa bởi giọng nói. Thiên Đạo ở vị diện này rất ranh ma, cố tình dùng giọng trẻ con để đánh lừa cảm giác cảnh giác của cô. Nếu không có thủ đoạn, đám trộm đạo kia đã chẳng tay trắng ra về."
"Hiểu rồi. Tôi sẽ cẩn thận." Lê Diệu gật đầu, sau đó cư xử lịch thiệp với Thiên Đạo, bày tỏ ý định chỉ muốn du ngoạn, không có ý phá hoại hay can thiệp vào vận hành vị diện.
Cô được đưa đến nơi ở của nguyên chủ—một căn nhà tranh hoang tàn nằm giữa vùng núi vắng. Đây từng là nơi ở của Lê Diệu bản địa và người chồng đã g.i.ế.c cô ta để chứng đạo.
Căn nhà rõ ràng đã bị bỏ hoang từ lâu, mái tranh thủng lỗ, đất đai xung quanh mọc đầy cỏ dại. Lê Diệu đứng trước cửa, cân nhắc có nên sửa sang lại nơi này hay không.
Trong khi đó, ở một nơi khác bên trong kết giới của giới tu tiên.
Một người xuyên nhanh có tên là Phương Thiền—người được tôn xưng là Các chủ Thiên Cơ Các—đang từ từ mở mắt.
Phương Thiền đã đến thế giới này được một nghìn năm. Ngay từ những ngày đầu đặt chân đến đây, cô đã bị Thiên Đạo để ý. Nhưng với kinh nghiệm dày dạn, tu vi vững chắc qua nhiều lần xuyên không, Phương Thiền đã đấu trí đấu lực với Thiên Đạo, cuối cùng bám rễ thành công và sống sót đến ngày nay.