“Nghe cũng có lý.”
Đã tu luyện ở đây thì tất nhiên phải có tài nguyên. Linh thạch là thứ cơ bản nhất, không thể cứ tay trắng mà làm được. Sau một hồi đắn đo, Thiên Đạo nhượng bộ thêm một bước:
“Đổi thì được, chứ nhặt không thì không được. Bất kỳ vật gì không có chủ, dù là trong bí cảnh hay thần khí, cô đều không được lấy.”
Nó dừng lại, giọng chắc nịch: “Những thứ đó tôi để dành cho con cái mình, không phải cho cô.”
Lê Diệu liếc mắt, bĩu môi đầy bất mãn. Cô lẩm bẩm: “Keo kiệt thật đấy.”
Rồi cô thở dài, giơ tay ra vẻ đầu hàng: “Được rồi, tôi không lấy. Tôi sẽ tự mình làm việc kiếm tiền, tự bỏ tiền ra mua, được chưa?”
“Thế thì được.” Thiên Đạo gật đầu, cảm thấy không còn sơ hở nào nữa.
Tuy nhiên, Lê Diệu chẳng tin được lời nó dễ dàng như thế. Sống ở đây một thời gian, cô đã quá quen với tính cách “lật mặt như trở bàn tay” của Thiên Đạo — vừa ki bo, vừa xảo quyệt, hứa đó rồi quên ngay.
“Làm giao ước đi,” cô nói nghiêm túc.
Thiên Đạo im lặng vài giây, sau đó hiện ra một bàn tay nhỏ, nghiêm túc đập tay cùng Lê Diệu.
Thỏa thuận xong xuôi, Lê Diệu ngay lập tức đề nghị: “Giờ cậu trả lại mảnh đất ban đầu cho tôi đi.”
Thiên Đạo nhăn mặt, tỏ rõ sự khó chịu: “Tự khai hoang lại đi.”
Lê Diệu suýt nữa thì bật dậy túm cổ nó. Cô nghiến răng: “Cậu là cái thể loại gì vậy? Nói ra câu như người không ra người!”
Rồi cô chợt nhớ ra, à thì đúng rồi — vốn dĩ nó đâu phải người.
“Tôi bây giờ chỉ là một cô gái bình thường, không có tu vi, cũng chẳng có sức lực. Cậu bảo tôi một thân một mình đi khai khẩn đất đai, chẳng khác nào bảo tôi ra ngoài uống gió Tây Bắc mà sống!”
Cô bực đến mức chỉ muốn chửi cho hả giận.
“Không nói nhiều nữa,” cô khoanh tay, “Nếu không cho tôi đất canh tác tử tế, thì ít nhất cũng phải cung cấp lương thực chứ?”
Thiên Đạo im bặt.
Thấy thế, Lê Diệu nhếch môi cười: “Ngay cả lương thực cũng không cho? Cậu đúng là keo kiệt đến mức muốn chết. Chúng ta đã giao ước rồi nhé, tôi không đụng đến thiên tài địa bảo vô chủ. Nhưng đồ ăn bình thường thì cậu phải lo cho tôi chứ?”
Một lát sau, Thiên Đạo ném xuống một bao gạo.
“Thế còn rau?” Lê Diệu chép miệng, “Ăn cơm trắng không thì khô khốc lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/588.html.]
Thiên Đạo lại ném xuống một bao cải thảo.
“Còn gia vị, dầu ăn đâu?” Lê Diệu bấm ngón tay, liệt kê rành mạch: “Nước tương, giấm, hoa tiêu, hồi hương, rượu nấu ăn…”
“Cô đừng được đà lấn tới!” Thiên Đạo tức giận hét lên.
Nhưng Lê Diệu vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn đáp trả: “Những thứ đó là thiên tài địa bảo chắc? Tôi xin có chút dầu, có quá đáng không? Xin ít nước tương, giấm, có quá đáng không? Cậu mời tôi tới giúp mà chẳng lo cho tôi sống được thì còn gì là đạo lý?”
Cô đột nhiên nghiêm giọng: “Hay tôi ra ngoài truyền tin để các Thiên Đạo khác biết bộ mặt keo kiệt của cậu?”
“Hừ!” Thiên Đạo nghiến răng giận dữ, nhưng cuối cùng vẫn ném xuống một đống gia vị.
Lê Diệu khoanh tay đứng yên, chỉ vào đống gia vị, dõng dạc ra lệnh: “Mang hết vào bếp cho tôi.”
“Cô quá đáng quá rồi đấy!” Thiên Đạo rít lên.
“Tôi không có tu vi mà,” Lê Diệu chậm rãi giơ tay, giọng đầy tội nghiệp, “Tôi yếu đuối lắm. Nếu cậu muốn tôi kiệt sức thì cứ nói thẳng…”
Không còn cách nào khác, Thiên Đạo đành lẩm bẩm rủa thầm, miễn cưỡng mang hết đồ vào bếp.
Lê Diệu đi theo sát nút, chỉ đạo như một bà chủ chính hiệu: “Đừng để bừa bãi. Gạo đổ vào chum, bột mì để lên cao cho khô ráo. Gia vị thì xếp gọn gàng. À, kiếm cho tôi một bó củi nữa.”
Dưới sự chỉ huy gắt gao của Lê Diệu, Thiên Đạo làm việc đến mức gần như mệt rũ. Căn bếp vốn hỗn độn giờ đã gọn gàng ngăn nắp.
Khi mọi việc đã xong, Thiên Đạo chuẩn bị lủi đi thì Lê Diệu chặn lại.
“Chưa nấu cơm mà? Nấu cho tôi một nồi cơm, xào thêm bốn món, hầm một nồi canh nữa nhé.”
“….” Thiên Đạo nắm chặt tay, cố kiềm chế cơn giận.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Lê Diệu lúc này đã thảnh thơi ngồi xuống ghế, dịu giọng khuyên nhủ:
“Đây là nhà của cậu mà, đúng không? Cậu là chủ, tôi là khách. Chủ nhà chẳng phải nên đãi khách một bữa cơm sao?”
Thiên Đạo khựng lại, nghe cũng có lý. Nhưng vừa nghĩ đến việc đó, nó liền nghe Lê Diệu nói tiếp:
“Hay cậu coi tôi là người nhà? Nếu vậy thì phải cho tôi thiên tài địa bảo.”
“Không! Không không không!” Thiên Đạo hoảng hốt, vội xua tay: “Cô không phải người nhà, chỉ là khách thôi! Chờ chút, tôi đi nấu!”
“Khoan đã.” Lê Diệu gọi với theo, giọng vẫn rất điềm tĩnh: “Trước tiên trải giường trong phòng ngủ cho tôi. Tôi mệt rồi.”