Người phụ nữ ấy tên là Miêu Ôn, là một tán tu không thuộc bất kỳ môn phái nào. Dù tu vi không cao, nhưng bà nổi tiếng lương thiện, suốt bao năm qua đã cứu giúp không biết bao nhiêu người. Nhiều trong số đó hiện tại đều là tu sĩ đại năng, nhờ vậy các môn phái và gia tộc lớn đều nể mặt bà vài phần.
Giờ phút này, để Miêu Ôn đứng ra hỏi chuyện là lựa chọn hợp lý nhất.
Miêu Ôn bước lên vài bước, khẽ gật đầu chào, rồi lên tiếng bằng giọng nhẹ nhàng:
"Chào cô nương, xin hỏi... đây có phải là nhà của cô không?"
Bà đứng ngoài cổng Tiên Phủ, không dám tùy tiện xâm phạm, chỉ nói chuyện từ xa.
Lê Diệu mỉm cười, nụ cười trong sáng như một thiếu nữ vô lo:
"Vâng, đây là nhà của tôi."
Câu trả lời khiến đám đông lập tức chấn động. Không ai ngờ, cô gái trẻ trước mặt lại thật sự là chủ nhân của Tiên Phủ này!
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Miêu Ôn cũng thoáng hoảng hốt, ánh mắt trở nên cung kính hơn nhiều khi nhìn Lê Diệu. Một lúc sau mới cố lấy lại bình tĩnh, dè dặt hỏi tiếp:
"Tiền bối, không biết ngài đến nơi này có phải là vì Mộ Thần Long?"
Lê Diệu hơi nhíu mày, rõ ràng là không hiểu gì cả.
"Mộ Thần Long? Tôi chưa từng nghe qua. Tôi sống ở đây từ trước, không biết gì về chuyện đó."
Vẻ mặt cô vẫn hồn nhiên, vô cùng đơn thuần, khiến người ta khó lòng tin nổi rằng một cô gái như vậy lại là chủ nhân của một Tiên Phủ đầy uy nghi như thế này.
Miêu Ôn quay sang nhìn đám người phía sau, rồi lại quay lại, tiếp tục hỏi:
"Dám hỏi... cao danh quý tánh của tiền bối là gì?"
Lê Diệu vẫn giữ vẻ thoải mái, mỉm cười đáp:
"Tôi không phải tiền bối gì đâu, cứ gọi tôi là Lê Diệu là được rồi."
Cùng lúc đó, mấy người được cử đi điều tra thân phận Lê Diệu cũng đã quay lại, mang theo tin tức từ thế tục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/596.html.]
Theo thông tin họ thu thập được, Lê Diệu chỉ là tiểu thư của nhà họ Lê – một gia tộc có chút tiếng tăm tại địa phương, nhưng hoàn toàn là phàm nhân, chưa từng bước chân vào con đường tu tiên. Tin này như sét đánh ngang tai khiến mọi người đều sững sờ không nói nên lời.
Một phàm nhân... lại có thể sở hữu Tiên Phủ uy nghi bậc này?
Trong đám đông, một người đàn ông toàn thân phát ra ánh sáng vàng óng chính là Kim Đại Bảo – thiếu gia của Thiên Hạ Thương Hành, một trong những thế lực giàu có bậc nhất tu giới. Kim Đại Bảo được cha mẹ sinh ra khi tuổi đã cao, nên từ nhỏ được nuông chiều hết mực, tính tình kiêu căng, nóng nảy, không chịu được chậm trễ.
Hắn sốt ruột, không muốn đoán già đoán non nữa, lập tức phất tay ra hiệu cho hai thuộc hạ dưới trướng lao về phía cổng Tiên Phủ để thử xem thực hư.
Hai người kia vừa lao đến gần thì lập tức bị cấm chế phản kích, cả hai thân thể vỡ nát, c.h.ế.t không toàn thây.
Cảnh tượng quá mức kinh hoàng khiến toàn bộ đám đông lặng ngắt như tờ. Người người đều rùng mình khiếp sợ, ánh mắt nhìn Lê Diệu lúc này đã hoàn toàn thay đổi – không còn xem thường, không còn nghi hoặc, chỉ còn sự kính sợ và dè chừng.
Sau biến cố ấy, những người có mặt bắt đầu thầm bàn bạc. Họ để Miêu Ôn tiếp tục tiếp cận Lê Diệu bằng con đường ôn hòa, còn bản thân thì bí mật tìm cách thăm dò cấm chế quanh Tiên Phủ, mong tìm ra sơ hở nào đó để đột nhập vào.
Miêu Ôn nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, rõ ràng bà không muốn tham dự vào trò chơi nguy hiểm này. Dù biết nơi đây có thể là một cơ duyên lớn, nhưng bà vẫn muốn rời đi để đến Mộ Thần Long như dự tính ban đầu.
Tuy nhiên, những kẻ xung quanh không cho bà đi.
Một tên tà tu cổ quái, thân hình gầy gò, giọng nói the thé lên tiếng đầy ám muội:
"Miêu đại nương, bà xưa nay không tranh quyền đoạt lợi, có thể ung dung đứng ngoài mọi chuyện. Nhưng chúng tôi không làm được. Đây là cơ duyên trời ban, sao có thể bỏ qua?"
Hắn l.i.ế.m môi, ánh mắt sáng lên như dã thú:
"Cơ duyên ở Mộ Thần Long chưa chắc lớn bằng chỗ này. Nếu vào được Tiên Phủ, chỉ cần lấy được một ít bảo vật, có thể đổi vận cả đời!"
Miêu Ôn cau mày, ánh mắt lạnh lẽo liếc sang Kim Đại Bảo và Thanh Phong chân nhân – lão giả có khí chất đạo mạo đứng đầu một môn phái nhỏ:
"Hai vị, nơi này tuy có cơ duyên nhưng cũng tiềm ẩn nguy cơ rất lớn. Có phúc nhưng cũng có họa. Nên thận trọng thì hơn."
Kim Đại Bảo hừ lạnh, phun ra một ngụm nước bọt:
"Bớt nói nhảm! Tiên Phủ xuất hiện ở đây là vì ta. Đây chính là cơ duyên thuộc về Kim Đại Bảo ta! Hôm nay, ta nhất định phải bước chân vào đó!"
Rồi hắn quát lên:
"Nhanh! Cử người đến dò hỏi thêm về cô gái kia đi!"