Tại sao Vương Ngũ có thể đường hoàng ôm lấy đùi tiên tử, còn bọn họ thì không?
Những kẻ đứng ngoài tức đến đỏ cả mặt, nghiến răng nghiến lợi: họ cũng muốn ôm đùi chứ bộ!
Ngay lập tức, Kim Đại Bảo chen lên, thành khẩn thể hiện lòng trung thành với Lê Diệu:
"Tiểu tiên tử! Tôi thật lòng, thật lòng muốn đi theo ngài! Xin hãy thu nhận tôi! Tôi có tiền, tôi có rất nhiều linh thạch! Tôi là thiếu chủ của Thiên Hạ Thương Hành, chỉ cần ngài muốn, bất cứ thứ gì tôi cũng có thể cung cấp!"
Lê Diệu khẽ chớp mắt, ánh nhìn hơi d.a.o động. Nhưng rất nhanh, cô làm bộ ngây thơ nói:
"Mọi người đều muốn đi theo tôi... là muốn vào tiên phủ làm khách sao? Nhưng nơi này không phải của tôi, tôi chỉ đang ở nhờ thôi. Nếu muốn vào, cũng được, chỉ là... tôi không có gì để tiếp đãi cả."
Cô cúi đầu, tỏ vẻ buồn bã, nhẹ giọng nói tiếp:
"Tôi rất nghèo, chẳng biết gì, cũng chẳng có gì tốt để cho mọi người..."
Không ai ngờ, ngay khi thấy có người muốn đi theo, điều đầu tiên mà vị tiểu tiên tử này nghĩ đến lại là… việc đãi khách.
Trời ơi! Đây đúng là một đóa bạch liên hoa ngây thơ và thuần khiết nhất trong cõi tiên đạo!
Ngay cả Vương Ngũ – người đã sống gần hết đời – cũng không khỏi cảm động. Nhưng ông ta cũng lập tức cảnh giác cao độ. Tiên tử của ông vừa lương thiện, vừa ngây thơ, lại cực kỳ dễ bị lừa gạt. Ông nhất định phải bảo vệ cô ấy cho thật tốt.
"Tiểu tiên tử! Tiểu tiên tử!" – Kim Đại Bảo vội vàng lên tiếng, giọng đầy nôn nóng: "Ngài không cần cho tôi gì cả! Tôi cũng không cần ngài phải tiếp đãi. Tôi chỉ muốn được đi theo ngài thôi!"
"Bịa đặt!" – Vương Ngũ không chút nể nang, lập tức vạch trần: "Tiên tử, không cần phải mềm lòng với những lời ngon tiếng ngọt. Chỉ riêng linh khí trong tiên phủ đã là một cơ duyên cực lớn. Ngài không nợ bọn họ điều gì, càng không cần thiết phải đón tiếp."
Lê Diệu hơi nhíu mày, ánh mắt lộ ra tia không nỡ: "Nhưng… nhưng anh ta trông có vẻ rất thành tâm. Cho vào một lát thôi, chắc cũng không sao đâu nhỉ?"
"Tiểu tiên tử của tôi ơi." – Vương Ngũ nhịn không được lắc đầu thở dài: "Ngài quá tốt bụng, quá đơn thuần. Để tôi nói cho ngài biết – đám người ngoài kia lòng dạ đen tối, miệng thì nói theo ngài, nhưng trong lòng chỉ muốn chiếm đoạt lợi ích từ tiên phủ thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/600.html.]
"Vương Ngũ!"
Tiếng gào giận dữ vang lên từ Kim Đại Bảo. Gã giận đến đỏ mặt, gân xanh nổi đầy trán, gần như muốn xông lên bóp cổ ông ta.
Những người khác cũng nổi giận, ánh mắt như muốn thiêu cháy Vương Ngũ.
Tuy biết mình sẽ bị đắc tội, nhưng Vương Ngũ không thể vì mềm lòng mà để những kẻ không rõ lai lịch tùy tiện vào tiên phủ. Suy nghĩ một lúc, ông ta quay sang nói với Lê Diệu:
"Tiên tử, chúng ta có thể kiểm tra lòng thành của họ."
"Kiểm tra như thế nào?" – Lê Diệu nghiêng đầu, ánh mắt tò mò nhìn ông ta.
Vương Ngũ bình thản đáp:
"Hãy để họ giao ra bảo vật quý giá nhất của mình. Nếu thật sự muốn đi theo ngài, tất nhiên phải thể hiện thành ý. Chỉ nói suông thì ai mà chẳng nói được?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Lê Diệu có chút do dự: "Như vậy… có hơi quá đáng không? Tôi không muốn lấy đồ của người khác…"
Vương Ngũ kiên nhẫn giải thích:
"Tiên tử không cần lo lắng. Tôi biết ngài không hứng thú với bảo vật, nhưng làm vậy là vì hai lý do. Thứ nhất, có thể kiểm tra xem ai thật lòng, ai là kẻ lợi dụng. Thứ hai, những món đồ thu được có thể dùng để hỗ trợ những người cần giúp, xem như tích đức làm việc thiện."
Nghe đến đó, Lê Diệu gật đầu đồng ý. Trong lòng cô thầm tán thưởng: Người này đúng là không tầm thường!
Không có thiên phú, không có chỗ dựa, 50 tuổi mới nhập đạo, thế mà vẫn kiên trì tu luyện đến hậu kỳ Kim Đan. Đầu óc linh hoạt, biết nhìn xa trông rộng – đúng là có thể trọng dụng!
Ngay lúc ấy, Lê Diệu quyết định phong Vương Ngũ làm đại hộ pháp đầu tiên của mình.
Từ đó về sau, bất kỳ ai muốn vào Linh Lung Tiên Phủ đều phải dâng cống vật – có thể là linh thạch, pháp bảo, công pháp, hoặc tiểu bí thuật do chính mình sáng tạo. Sau khi giao nộp còn phải kiểm tra nhân phẩm. Người nào có đạo đức quá thấp, tâm tính tàn ác đều bị cấm cửa.
Tu tiên không yêu cầu tất cả đều là thánh nhân. Nhưng nếu là kẻ tàn nhẫn, không có ranh giới thiện ác, thì sớm muộn gì cũng thành tai họa. Những người như vậy, không thể để bước vào tiên phủ.