“Chỉ cần báo tên tôi, cô ấy sẽ hiểu.”
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng mang theo bao hàm ý, khiến người nghe không khỏi hoài nghi.
Vừa lúc đó, Kim Đại Bảo từ trong nhà bước ra. Vương Ngũ liếc nhìn hắn, hai người chạm mắt một cái, liền rủ nhau nép vào một góc khuất để bàn bạc.
“Doãn thiếu chủ nói vậy là sao? Không lẽ giữa hắn và tiên nữ nhà ta có mối quan hệ gì mờ ám sao?” – Kim Đại Bảo nheo mắt hỏi.
Vương Ngũ lập tức lắc đầu, đáp chắc nịch:
“Không thể nào! Tiên nữ nhà ta từng bị Tứ thúc của hắn g.i.ế.c để chứng đạo. Mối quan hệ ấy vốn chẳng thể gần gũi, huống chi bối phận cách biệt rất rõ ràng.”
Nghe vậy, Kim Đại Bảo nhếch môi cười khẩy:
“Ông cổ hủ quá rồi! Thời buổi này cha con còn giành nữ nhân với nhau được, huống chi Doãn Trạch chỉ là một tộc thúc. Tiên nữ nhà ta xinh đẹp thoát tục, khí chất xuất trần, có khi hắn đã say mê rồi cũng nên.”
Vương Ngũ nghĩ thấy cũng có lý, bèn nói:
“Được, để tôi đi báo cho tiên nữ một tiếng.”
Trong thư phòng.
Lê Diệu đang ngồi lặng yên giữa căn phòng, trước mặt là ba vạn cuốn tâm pháp Thiên cấp đã được nàng đọc xong. Ánh mắt khẽ cúi, thần sắc nghiêm nghị, dường như nàng đã rơi vào trạng thái nhập định sâu.
Suốt một ngày một đêm, nàng không ăn, không uống, không động đậy, cả thân thể như hóa đá.
Nhóc Thiên Đạo lơ lửng một bên, lòng đầy lo lắng. Biết không nên quấy rầy lúc nàng nhập định, nhưng lại sợ có điều bất ổn. Sau một hồi do dự, nhóc bèn hóa thành một đám mây nhỏ, lén lút bay tới, định chạm nhẹ vào nàng.
Ngay khoảnh khắc ấy, Lê Diệu bỗng mở mắt, thần sắc nghiêm túc đến lạ thường.
“Cô tỉnh rồi!” – Nhóc Thiên Đạo reo lên.
Không đáp lời, Lê Diệu chỉ nhẹ nhàng trải ra một tờ giấy trắng, cầm bút viết lên hai chữ: “Hợp Nguyên”.
Vừa dứt nét mực cuối cùng, từ cửa sổ bỗng nổi lên một cơn gió mạnh ào ạt thổi vào. Ngay sau đó là một tiếng sấm vang rền, khiến cả mặt đất cũng rung chuyển.
Gió lớn cuồn cuộn, thổi tung mọi vật trong thư phòng. Bầu trời xanh thẳm chợt phủ đầy mây đen, từng đám dày đặc như muốn nuốt trọn cả cõi trần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/617.html.]
Tiếng sấm cứ thế nổ vang trên bầu trời, khiến tất cả những người xung quanh bàng hoàng.
Vương Ngũ và Kim Đại Bảo cùng ngẩng đầu nhìn trời, ngơ ngác.
“Sao lại thế này? Trời mới nãy còn quang đãng, tự dưng lại mưa gió sấm sét?” – Vương Ngũ lẩm bẩm.
Ngay cả Doãn Trạch đứng trước cổng Tiên Phủ cũng khẽ nhíu mày, nhìn lên bầu trời u ám. Tiếng sấm này... có gì đó bất thường.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Dù lòng đầy nghi ngờ, Vương Ngũ vẫn quyết định tiếp tục đi về phía thư phòng của Lê Diệu. Nhưng càng đến gần, ông càng nhận ra điều kỳ lạ – tiếng sấm càng vang dội, không khí xung quanh như bị bóp nghẹt, dường như có một tầng lực vô hình chặn lại.
“Không ổn...” – Ông thì thầm.
Ban đầu chỉ là ngạc nhiên, nhưng sau vài bước không thể tiến thêm, ông nhanh chóng hiểu ra: chỉ có lối dẫn đến thư phòng của tiên nữ là bị ngăn cản, còn những lối khác thì không.
Một ý nghĩ lập tức lóe lên trong đầu Vương Ngũ: Tiên nữ gặp chuyện rồi!
Không dám chần chừ, ông vận toàn lực, định xông vào. Nhưng càng cố, lực cản càng mạnh, đến mức cơ thể ông hoàn toàn bị bao bọc bởi một luồng sức mạnh khổng lồ, không sao phá vỡ nổi.
Kim Đại Bảo thấy Vương Ngũ loay hoay mãi không vào được, liền gắt lên:
“Vương Ngũ! Ông làm gì thế? Mau vào báo cho tiên nữ chứ!”
Nhưng vừa dứt lời, Kim Đại Bảo đã sững người. Trước mắt hắn, Vương Ngũ như đang… múa loạn trước cửa. Tiếng sấm vang trên trời như tạo hiệu ứng đi kèm, khiến ông ta càng múa càng say, cứ như thể... bị ép buộc.
“Cái gì thế này?” – Kim Đại Bảo nhíu mày, lùi lại một bước rồi bước lên. Nhưng ngay lập tức, cơ thể hắn cũng rơi vào trạng thái tương tự. Hắn bước tới được một bước... rồi cũng bắt đầu múa.
Dù hắn cố hết sức giữ tỉnh táo, cơ thể vẫn không nghe lời. Trước mặt như có một bức tường vô hình chặn đứng, không cách nào tiến thêm.
Kim Đại Bảo kinh hãi quay sang:
“Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?”
Vương Ngũ nghiêm giọng:
“Tiếng sấm phát ra từ thư phòng của tiên tử. Tôi thử rồi, không thể vào được.”
“Ngay cả ông – một Nguyên Anh kỳ – còn không vào nổi?” – Kim Đại Bảo sững người, lòng chùng xuống.
Nếu đến Nguyên Anh còn bất lực... thì một Trúc Cơ như hắn tốt nhất là đừng dại dột.