Lê Diệu chỉ lặng lẽ nhìn Doãn Trạch, ánh mắt bình thản, không nói một lời.
Một lát sau, Vương Ngũ bước vào, hơi cúi người báo cáo:
"Tiên tử, những người khác cũng mong được gặp mặt."
Lê Diệu gật đầu:
"Cho họ vào."
Chẳng mấy chốc, Tần Phong Nhiên, Tư Mã Cương cùng nhóm thiên tài khác bước vào Tiên Phủ. Vừa bước vào, ánh mắt họ lập tức rơi xuống người Doãn Trạch — hắn đang quỳ gối trang nghiêm giữa đại điện, không nói gì, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
Cảnh tượng ấy khiến tất cả đều sững sờ. Nét cười cợt nhả trên mặt Tần Phong Nhiên biến mất trong tích tắc. Tư Mã Cương và em gái hắn lập tức thu lại ánh mắt hời hợt, trở nên thận trọng. Mấy người nhà họ Trương thậm chí còn khẽ lùi lại nửa bước, kín đáo quan sát đường lui.
Ai cũng biết rõ Doãn Trạch là thiên tài ngông cuồng nhà họ Doãn, thân phận tôn quý, tính tình lại cao ngạo. Vậy mà giờ phút này, hắn lại cam tâm tình nguyện quỳ trước mặt một nữ tử trẻ tuổi — dù là vì tâm phục khẩu phục hay bị ép buộc, thì cũng đã nói lên một điều: Lê Diệu… thật sự không đơn giản.
Cô hoàn toàn không giống vẻ ngoài ôn hòa, vô hại mà họ vẫn tưởng. Cô cũng không phải một phàm nhân chưa nhập đạo, mà giống như một người đã bước vào cảnh giới “phản phác quy chân”, uy áp ẩn tàng.
Trong lòng mỗi người đều tự dựng lên đủ loại kịch bản, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Người đầu tiên hành động lại là kẻ trẻ tuổi nhất — Trương Ngũ Cửu. Hắn cực kỳ nhạy bén, vừa thấy Doãn Trạch quỳ, liền hiểu rõ tình thế, lập tức quỳ theo. Tiếng “phịch” vang lên rất vang dội, rõ ràng, dứt khoát.
Trương Nhị Bát đứng cạnh hắn giật mình, thở dài một tiếng:
"Nhanh thật đấy, quỳ cái rụp luôn."
Không khí trong điện trở nên nặng nề. Ai nấy đều có suy nghĩ riêng, nhưng chưa ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này, Tư Mã Khinh nhẹ giọng dò hỏi:
"Lê… tiền bối?"
Lê Diệu nghe vậy, liền phẩy tay, giọng dịu đi:
"Không cần căng thẳng thế. Ngồi xuống đi, mọi người. Cũng không cần gọi tôi là tiền bối, cứ gọi tên là được."
Lời này vừa dứt, ánh mắt tất cả liền đổ dồn về phía Doãn Trạch — rõ ràng họ định lấy phản ứng của hắn làm cơ sở để quyết định.
Doãn Trạch khẽ gật đầu, đứng dậy rồi cúi người ngồi xuống. Sau đó, hắn lấy ra một quyển công pháp, nhẹ nhàng đặt trước mặt Lê Diệu, giọng cung kính:
"Tiên tôn, công pháp này tên là gì vậy?"
"Hợp Nguyên." Lê Diệu đáp ngắn gọn.
"Hợp Nguyên..." Doãn Trạch lặp lại hai từ đó, như thể đang nghiền ngẫm. Vừa dứt lời, khí tức quanh thân hắn đột nhiên rung động, rõ ràng có dấu hiệu sắp đột phá.
Lê Diệu chăm chú nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
"Không ngờ anh lại phù hợp đến vậy. Được rồi, mang về luyện đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/621.html.]
Doãn Trạch sững người, tưởng như mình nghe nhầm. Đây là công pháp vượt cả cấp Thiên, thế mà cô lại cứ thế… tặng cho hắn?
"Đây là… cho tôi sao?" – hắn lắp bắp, không giấu được sự chấn động.
Chỉ được nhìn lướt qua đã là một ân huệ, vậy mà cô lại không chút do dự, trao thẳng tay?
Sau vài giây định thần, hắn lập tức quỳ xuống lần nữa, dập đầu bái tạ.
Cảnh tượng ấy khiến Tần Phong Nhiên và những người khác tròn mắt.
"Tên này bị gì vậy?" – có người lẩm bẩm – "Sao cứ quỳ tới quỳ lui hoài thế?"
Lê Diệu khẽ phẩy tay, ý bảo hắn đứng lên. Ánh mắt cô chuyển sang nhìn nhóm người còn lại, môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười:
"Các anh đến đây là vì muốn đòi lại đồ bị tôi lừa, đúng không?"
Tần Phong Nhiên còn chưa kịp đáp, thì Trương Ngũ Cửu đã nhanh nhảu chen lời:
"Không dám, không dám! Chúng tôi chỉ đến… thăm cô thôi!"
Lê Diệu bật cười. Cậu nhóc này… miệng đúng là lanh thật.
Không muốn vòng vo, cô đi thẳng vào chủ đề chính:
"Tôi biết mục đích của các anh. Giờ thì nói đi, chuyện về các chủ Thiên Cơ Các là như thế nào?"
Câu hỏi khiến tất cả thoáng giật mình.
Cô… thậm chí còn biết cả chuyện Thiên Cơ Các?
Mọi ánh mắt lại lần nữa nhìn nhau, không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Doãn Trạch chậm rãi lên tiếng:
"Thiên Cơ Các được lập từ gần ngàn năm trước, chuyên đưa ra những lời tiên đoán. Đến nay chưa từng sai một lần."
"Vậy à?" – Lê Diệu gật đầu, chớp mắt – "Còn về nữ Phúc Vận thì sao? Tiên đoán về cô ta đã xuất hiện bao nhiêu lần rồi?"
Doãn Trạch im lặng thật lâu, rồi trầm giọng đáp:
"… Bảy lần."
"Vậy có nghĩa là," – ánh mắt Lê Diệu trở nên lạnh đi – "các người đã dựa vào tiên đoán của cô ta để tranh đoạt phúc vận, đúng không?"
Không ai lên tiếng. Doãn Trạch cũng không dám gật đầu, chỉ cúi thấp đầu im lặng.
Sự im lặng này… lại là lời thừa nhận rõ ràng nhất.
Chẳng có gì lạ. Cũng không lạ khi Thiên Đạo không thể động đến chủ nhân Thiên Cơ Các. Cô ta đâu có trực tiếp ra tay, chỉ đưa ra tiên đoán mà thôi. Để rồi các thế gia tu tiên tự động cướp đoạt phúc vận, kết dây nhân quả với người bản địa.
Trải qua hàng trăm năm, từng bước từng bước, họ vừa làm tổn thương Thiên Đạo… lại vừa buộc chặt chính mình vào ràng buộc nhân quả.