Trong không gian nhỏ đó, thời gian đã trôi qua gần một trăm năm, cuối cùng ta mới thực sự c.h.ế.t đi.
Bạch Linh đứng bên ngoài, lặng người nhìn vào không gian:
"Cô ta lại giả chết. Nhưng lần này… chắc là c.h.ế.t thật rồi. Bà chủ, có muốn vào xem không?"
Lê Diệu vẫn lắc đầu, giọng bình thản:
"Chờ thêm chút nữa. Vẫn còn hệ thống trong đó. Một khi hệ thống bị tiêu diệt, Hệ Thống Chủ ở bên kia sẽ nhận được tín hiệu, rồi chắc chắn sẽ điều tra tung tích của nó.
Không gian này hoàn toàn bị tách biệt. Chỉ cần tôi không can thiệp vào, Hệ Thống Chủ sẽ không thể phát hiện ra gì cả."
Để đảm bảo an toàn tuyệt đối, Lê Diệu quyết định đợi thêm ba ngày nữa bên ngoài. Trong khoảng thời gian đó, bên trong không gian nhỏ đã trôi qua hàng vạn năm.
Cuối cùng, cô mới bước vào để kiểm tra.
Thi thể của Phương Thiền đã hóa thành tro bụi. Hệ thống cũng hoàn toàn biến mất, không còn sót lại bất kỳ dấu vết nào.
Lê Diệu đi quanh một vòng, cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách trong không gian, sau đó khẽ gật đầu. Đây quả thực là một phương pháp không tệ. Sau này, không gian này có thể dùng để giam giữ những kẻ xuyên nhanh mang theo mưu đồ xấu xa — nhốt họ lại, rồi dần dần hút hết khí vận mà họ sở hữu.
Xử lý xong chuyện của Phương Thiền, Lê Diệu lập tức rời đi để gặp Mạnh Bà.
Hiện tại, bà cụ thường xuyên có mặt trong các phó bản tận thế. Những phó bản ấy đã phát triển vô cùng phong phú, không chỉ có tận thế cực hàn, mà còn có tận thế nhiệt độ cao, tận thế trọng lực ngược, tận thế phóng xạ, tận thế chiến tranh… đủ mọi hình thức hủy diệt.
Mạnh Bà quản lý những phó bản này rất tốt, ngày nào cũng bận rộn, đến mức không hề hay biết Lê Diệu đã trở lại.
Lúc này, bà cụ đang ở phó bản tận thế phóng xạ để mua một vài món đồ bảo hộ. Vừa ngẩng đầu lên, bà đã nhìn thấy Lê Diệu.
Khuôn mặt bà cụ rạng rỡ, định cất tiếng chào, nhưng sắc mặt đột nhiên thay đổi. Bà cẩn thận quan sát cô gái trước mặt, ngập ngừng lên tiếng:
"Cháu..."
Bà lặng đi một lúc. Sao cháu lại thay đổi nhiều như vậy?
Lê Diệu mỉm cười:
"Bà cảm thấy cháu thay đổi nhiều lắm sao?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Mạnh Bà khẽ gật đầu:
"Thật sự khác biệt. Hoàn toàn không giống trước kia."
"Cháu đã từng kể với bà về vùng Đất Xám, bà còn nhớ chứ?" – Lê Diệu dịu dàng nói – "Cháu đã trưởng thành cùng nó, tận mắt chứng kiến sự sinh diệt của vạn vật.
Có thể nói… giờ cháu đã trở thành một Thiên Đạo đạt chuẩn."
Đôi mắt Mạnh Bà hiện lên vẻ kinh ngạc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/626.html.]
"Thật sao?"
"Đúng vậy."
Lê Diệu gật đầu, sau đó nhìn bà cụ bằng ánh mắt nghiêm túc:
"Giờ thì bà có thể kể cho cháu mọi chuyện được rồi, đúng không?"
Mạnh Bà bỗng sững người, im lặng.
Đúng lúc đó, một giọng nói từ phía sau vang lên:
"Cô nhóc, nếu bà già này không nói thì để tôi nói giúp cô."
Dứt lời, Đại Thánh từ trên mây hạ xuống, đứng trước mặt Lê Diệu.
"Đại Thánh..." – Mạnh Bà bước lên một bước, định ngăn cản.
Nhưng Đại Thánh chẳng thèm để ý. Anh ta quay sang nhìn Lê Diệu, nói thẳng thừng:
"Đừng nghe bà già này nữa. Bà ấy nhát gan, cái gì cũng sợ. Sợ nếu tôi nói ra, sẽ khiến kẻ nào đó chú ý. Nhưng cứ giấu mãi thế này thì đến bao giờ mới xong?"
Mạnh Bà nghe vậy chỉ thở dài một tiếng, lẩm bẩm:
"Không phải tôi không muốn nói... Nhưng nói ra thì có ích gì? Chi bằng cứ để như hiện tại — không biết, không lo âu."
Đại Thánh không tỏ vẻ đồng tình, lập tức kéo tay Lê Diệu:
"Đi nào, cô có một không gian kín đúng không? Chúng ta tới đó mà nói chuyện."
Không đợi cô đồng ý, Đại Thánh đã kéo cô rời khỏi nơi đó, đưa thẳng đến không gian từng dùng để giam giữ Phương Thiền.
Đáp xuống mặt đất, anh ta nhìn quanh một vòng, rồi hỏi:
"Cô chắc chắn nơi này hoàn toàn tách biệt với bên ngoài chứ?"
Lê Diệu gật đầu xác nhận.
Lúc này, năng lực điều khiển quy tắc của Đại Thánh đã đạt đến trình độ tinh thông. Việc tạo ra một không gian khép kín với anh ta mà nói, chẳng hề khó khăn.
Sau khi xác định nơi này an toàn, Đại Thánh biến hóa ra hai chiếc ghế sô pha — một cho Lê Diệu, một cho chính mình.
Anh ta nhảy lên ghế, tìm tư thế thoải mái nhất rồi thong thả lên tiếng:
"Cô bé, cô đã gặp không ít người xuyên nhanh, cũng từng tiếp xúc với hệ thống và Hệ Thống Chủ. Vậy cô có từng nghĩ, Hệ Thống Chủ thực chất là gì chưa?"
Lê Diệu khẽ nhíu mày. Cô từng thấy hệ thống — chúng không giống sinh vật sống, mà giống như một khối linh thể, tồn tại như ký sinh trùng trên cơ thể người xuyên nhanh.