Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 627

Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:09:02
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chúng là pháp khí sao?” – Lê Diệu ngập ngừng hỏi, ánh mắt đầy hoài nghi.

Đại Thánh bật cười nhạt:

“Đừng nghĩ phức tạp như vậy. Thật ra, chúng không phải thứ gì cao siêu cả. Chúng chỉ là chủ não – hoặc nói cách khác, là quang não, là máy tính. Chúng là sản phẩm của công nghệ nhân tạo.”

Lê Diệu tròn mắt kinh ngạc, khó mà tin nổi những gì mình vừa nghe:

“Chỉ là máy tính thôi sao? Sao lại lợi hại đến thế được?”

Đại Thánh khẽ lắc đầu:

“Đừng đánh giá chúng quá cao. Chúng không chỉ là máy tính, mà còn là sự kết hợp giữa máy móc và pháp khí. Nhưng dù thế nào đi nữa, tất cả đều là nhân tạo.”

Nghe vậy, Lê Diệu ngẫm nghĩ, lại tiếp tục hỏi:

“Có kẻ nào đang đánh cắp khí vận của chúng ta không? Họ cần nhiều khí vận như vậy để làm gì? Có phải... họ muốn thành thần không?”

Câu hỏi của cô không được Đại Thánh trả lời ngay. Thay vào đó, anh chuyển sang một chủ đề khác:

“Cô bé, cô đã xuyên qua không ít thời không, chắc cũng hiểu rằng vũ trụ này rộng lớn đến mức vượt ngoài tưởng tượng. Thời gian và không gian đều rối loạn, tồn tại vô số không gian song song, chồng chéo lên nhau.

Mỗi không gian ấy đều trải qua quá trình từ hư vô sinh ra, rồi lại từ sinh mà quay về hư vô. Có thể mất hàng tỷ năm để một thế giới hình thành và tiêu vong. Nhưng trong một trục thời gian khác, tất cả những thay đổi ấy chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Chắc cô cũng từng cảm nhận rồi. Như lần cô nuôi dưỡng vùng đất xám kia, nơi đó có lẽ đã trải qua vô số kỷ nguyên, nhưng với Lam Tinh – Trái Đất – thì chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn.”

Đại Thánh ngừng lại một chút, ánh mắt sâu xa nhìn cô:

“Bây giờ chúng ta đang ở Trái Đất, cảm thấy nơi này cùng vũ trụ bao la đều là những điều vĩ đại. Nhưng thật ra, trong không gian vũ trụ, vẫn còn những thứ to lớn hơn rất nhiều – to đến mức không thể hình dung, không có biên giới, không có hình thù cố định. Các hành tinh như Trái Đất đối với chúng, chỉ như một chiếc móng tay, thậm chí còn nhỏ hơn.

Còn con người sống trên đó? Càng bé nhỏ. Nhỏ đến mức chẳng lọt vào tầm mắt của chúng.”

Anh nói chậm rãi, nhưng mỗi từ như đè nặng xuống tâm trí Lê Diệu:

“Chúng quá lớn, cũng quá mạnh mẽ. Chỉ cần một cái nhìn của chúng cũng có thể đồng hóa mọi thứ xung quanh – giống như một trường hấp dẫn, cuốn mọi thứ vào, trở thành một phần của chúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/627.html.]

Với những thực thể khổng lồ và mạnh mẽ như thế, vượt xa khả năng hiểu biết hay đặt tên của con người, nhiều người gọi chúng là... thần.”

Đại Thánh dừng lại. Ánh mắt anh trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, giọng nói vang lên rắn rỏi:

“Mà thần thì sẽ có tín đồ. Hệ Thống Chủ – chính là do những tín đồ đó tạo ra. Chúng dùng khí vận để cúng tế cho các ‘vị thần’ kia.”

Anh im lặng, để cho Lê Diệu có thời gian tiêu hóa những điều vừa nghe. Cô ngồi bất động trên ghế, đầu óc rối như tơ vò. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh những sinh vật to lớn vô tận mà Đại Thánh vừa nói đến. Chúng là gì? Có hình dạng ra sao?

“Cô bé!” – một tiếng quát lớn vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ đang cuộn xoáy trong đầu cô.

Đại Thánh đứng trên đám mây Cân Đẩu Vân, tay cầm cây thiết bảng, từ trên cao nhìn xuống, giọng nghiêm nghị:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

“Đừng nghĩ nữa! Dừng lại ngay!”

Anh chỉ thẳng vào cô, giọng gấp gáp:

“Cô phải ngừng việc tưởng tượng lại! Cô đang thu hút ánh nhìn của chúng! Tôi biết cô đang hoang mang, không rõ ràng, không thể hiểu được những thứ đó là gì.

Nhưng phải nhớ kỹ – trên thế giới này luôn có những thứ vượt ngoài giới hạn nhận thức, không thể đặt tên, không thể lý giải. Núi cao là như vậy, biển sâu cũng vậy. Động đất, sóng thần – đều là những minh chứng cho sự nhỏ bé của con người.

Cô không thể lún sâu vào những suy nghĩ đó. Phải rút ra, phải chấp nhận thực tại!”

Lê Diệu như bị đánh mạnh vào tâm trí. Mồ hôi lạnh thấm ướt cả người, cô đứng dậy, cúi đầu thật sâu trước mặt Đại Thánh:

“Cảm ơn anh... đã kéo tôi ra khỏi đó.”

“Ồ?” – Đại Thánh lắc đầu, cả người ngả dài nằm trên mây, giọng lười biếng nhưng sâu xa:

“Cô xem cô kìa, làm người mà còn chẳng bằng một con khỉ như tôi. Cô sống ở thời đại hiện đại, còn tôi chỉ là một món đồ cổ từ thời xa xưa.

Ngay cả tôi còn hiểu, sao cô lại để bản thân rơi vào mê cung ấy chứ? Một đời người dài lắm là trăm năm, cái c.h.ế.t là điều không thể tránh khỏi.

Điều chúng ta nên làm là sống thật tốt trong quãng thời gian ngắn ngủi ấy. Không thể vì biết trước cái kết mà từ bỏ vở kịch cuộc đời.

Họ – những thực thể kia – thật sự tồn tại. Nhưng vì sự tồn tại của họ, vì nỗi sợ hãi đối với họ mà từ chối sống ư? Thật nực cười.

Thật ra, chúng ta bé nhỏ đến mức chẳng đáng để họ để tâm. Đừng nói đến con người như chúng ta, ngay cả Trái Đất này trong mắt họ cũng chỉ là một hạt cát lơ lửng giữa vô vàn thế giới – không đáng bận tâm.”

Loading...