"Qua đây."
Mạnh Bà nhẹ nhàng nắm tay Lê Diệu, đưa cô ngồi xuống trong căn nhà nhỏ, rồi quay vào bếp lấy ra một bát canh nóng hổi đặt trước mặt cô.
Lê Diệu cẩn thận đón lấy bát canh, nhưng vẫn chưa uống ngay. Cô chỉ chớp mắt nhìn bà, ánh mắt lộ rõ sự tò mò.
Thấy dáng vẻ ấy, Mạnh Bà không nhịn được bật cười, đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô, giọng nói hiền hòa:
"Uống đi cháu, đây là canh bổ sung linh khí, rất tốt cho thân thể. Không có gì phải lo đâu."
Được bà động viên, Lê Diệu mới cúi đầu, nhấp từng ngụm canh.
Mạnh Bà ngồi đối diện, hỏi:
"Đại Thánh đã kể với cháu những gì rồi? Trong lòng cháu còn điều gì thắc mắc không?"
Lê Diệu đặt bát xuống, l.i.ế.m nhẹ đôi môi khô khốc, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào mắt bà, ngập ngừng hỏi:
"Bà ơi... nếu bà là Mạnh Bà của Địa Phủ, vậy bà có từng gặp cha mẹ cháu chưa?"
Nghe đến đây, ánh mắt Mạnh Bà khẽ biến đổi. Bà giơ tay chỉ xung quanh, giọng trầm lặng:
"Cháu cũng thấy rồi đấy, giờ bà ở đây, không còn ở Địa Phủ nữa. Địa Phủ... đã không còn tồn tại từ lâu rồi."
Lê Diệu tròn mắt, ngây người ra.
"Bà nói gì ạ?"
Mạnh Bà nhẹ lắc đầu, từ tốn giải thích:
"Thần thánh cũng không bất tử. Ngay cả những vị thần cổ xưa như Bàn Cổ, Nữ Oa hay Hạo Thiên Thượng Đế... cũng có thể diệt vong vì thiên kiếp, hoặc buộc phải chuyển sinh, tu luyện lại từ đầu. Không ai có thể thoát khỏi số mệnh. Địa Phủ và Thiên Đình vốn là cơ cấu do các vị thần xưa lập ra, nhưng đến giờ, đã tan biến hết rồi."
"Không còn nữa sao? Nhưng... nhưng bà vẫn còn đây mà?" – Lê Diệu hoang mang.
"Cháu ngốc quá," Mạnh Bà cười buồn, "chỉ một mình bà, làm sao duy trì được Luân Hồi? Hơn nữa, bản thân bà bây giờ... cũng không còn là 'người' nữa. Bà chỉ là một ý niệm tồn tại. Những vị thần khác cũng vậy, đã tan biến từ rất lâu rồi."
Lê Diệu càng nghe càng khó hiểu.
"Ý niệm tồn tại là sao ạ?"
Mạnh Bà mỉm cười, ánh mắt dịu dàng đến xót xa:
"Bà và Đại Thánh, những người cháu gặp trong Nhà Ma... bọn ta không còn tồn tại thực thể. Chúng ta chỉ là những tàn niệm, một phần ý thức còn sót lại. Thực chất, chúng ta đã biến mất khỏi thế giới thật. Nhưng... vì cháu mà chúng ta lại hiện hữu."
Lê Diệu tròn xoe mắt, kinh ngạc nhìn bà, cổ họng nghẹn lại:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/629.html.]
"Tất cả là vì cháu sao?"
"Ừ," Mạnh Bà gật đầu, "bởi vì cháu muốn gặp bà, nên bà mới xuất hiện. Không phải chúng ta luôn ở trong hộp bí mật. Chính vì mong muốn của cháu quá mãnh liệt, nên chúng ta mới có cơ hội tái hiện."
Tim Lê Diệu như đập mạnh một nhịp. Nếu vậy thì... cả Như Hoa, Tiểu Thiến, cả Đại Thánh... cũng là do cô gọi đến?
Cô nghẹn giọng, lắp bắp:
"Cháu... cháu thực sự có thể mạnh mẽ đến vậy sao?"
"Ngốc ạ!" – Mạnh Bà bật cười, xoa đầu cô một lần nữa – "Đừng tự tâng bốc bản thân quá, nhưng cũng đừng coi thường chính mình."
Rồi bà nói tiếp, giọng nghiêm túc hơn:
"Thật ra, Trái Đất vốn là vùng đất dồi dào khí vận, rất thích hợp cho thần linh giáng lâm. Chỉ là từ lâu rồi, không có cơ duyên. Và cháu... chính là cơ duyên đó."
"Trước đây Nhà Ma cũng từng chọn vài người rồi, nhưng không ai đủ sức để dẫn dắt bọn ta trở lại. Có lẽ vì cháu là con của Vĩnh An, nên giữa chúng ta mới có sợi dây liên kết đặc biệt hơn."
Lê Diệu như bừng tỉnh, bỗng siết c.h.ặ.t t.a.y Mạnh Bà, ánh mắt sáng rực lên:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Bà biết mẹ cháu sao? Mẹ cháu ở đâu? Bà từng gặp mẹ cháu phải không?"
Mạnh Bà khẽ thở dài, lắc đầu:
"Bà không biết bà ấy hiện đang ở đâu. Nhưng... cháu có từng nghe đến Hắc Bạch Vô Thường chưa?"
Lê Diệu khẽ gật đầu.
"Mẹ cháu – Tạ Vĩnh An – là em gái của Bạch Vô Thường, tên thật là Tạ Bất An. Từ ngày bọn ta bị diệt vong, bà ấy đã không ngừng tìm cách khôi phục Nhà Ma, cố gắng khiến những vị thần từng tồn tại một lần nữa có thể trở lại."
Lê Diệu nín thở, tim đập rộn ràng.
"Nhưng... rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Vì sao tất cả các thần lại... bị diệt vong?"
Lúc này, nụ cười trên môi Mạnh Bà dần biến mất. Bà thu lại vẻ hiền hòa, ánh mắt trở nên u tối:
"Không phải thiên tai, mà là nhân họa. Một giáo phái mang tên Tế Từ Giáo đã gây ra tất cả."
"Tế Từ Giáo?" – Lê Diệu nhíu mày.
"Đó là một nhóm người điên cuồng tôn thờ dị thần. Họ sùng bái những sinh thể không tên, không hình dạng, hy vọng sẽ được ban cho quyền năng. Nhưng giáo phái của họ quá nhỏ bé, không đủ sức hấp dẫn sự chú ý của dị thần. Thế là..."
Mạnh Bà ngừng lại, giọng bà trầm xuống như rơi vào đáy vực.
"Họ quyết định hiến tế. Hàng nghìn tỷ sinh linh bị họ đưa lên bàn thờ, chỉ để đổi lấy một ánh mắt từ thế giới bên kia. Họ đã gần như thành công... dị thần suýt nữa đã nhìn về phía này rồi."