Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 144
Cập nhật lúc: 2024-09-26 22:23:21
Lượt xem: 15
Tống Sở nghe xong lập tức vui vẻ: "Vậy quá tốt rồi, cảm ơn bà nội."
Hiệu trưởng Tô nghiêm túc nói: "Sở Sở cũng không thể luôn nghĩ tới chuyện này, trước hết vẫn phải chú tâm chăm chỉ học tập, ở cái tuổi này các cháu vẫn nên chú trọng việc học hơn."
Tống Sở vỗ n.g.ự.c nói: "Ông nội yên tâm, cháu sẽ không trì hoãn việc học, chúng cháu viết sách còn tiến bộ đấy, cháu muốn trở thành nhân tài của đất nước."
Hiệu trưởng Tô cảm thấy vẫn là cháu gái tri kỷ, tư tưởng nhận thức cao còn hiểu chuyện, trong lòng ông lúc này cuối cùng cũng thoải mái.
Ngày hôm sau, bà nội Tô thật sự gọi điện thoại tới tỉnh thành.
Tô Văn Lệ cảm thấy rất lạ, bình thường bà cụ là người rất tiết kiệm, sao lại nỡ gọi điện thoại. Trước nay cũng chưa từng gọi điện đến đơn vị của cô ấy vì lo lắng sẽ làm gián đoạn công việc.
Bà nội Tô hỏi: "Sở Sở nói đã gửi cho con bản thảo, con có thấy không? Nhanh chóng trả lời thư đi, con bé vẫn đang chờ đấy."
Tô Văn Lệ trong lòng chua xót.
Chua xót không thôi!
Hiếm khi có lần được bà cụ gọi điện thoại đến nhưng lại là vì chuyện của đứa nhỏ, đây thật sự là mẹ ruột của cô ấy sao: "Mẹ, công việc của con bận rộn, còn chưa có thời gian để xem."
"Sao có thể bận rộn như vậy, buổi tối về nhà chắc phải có thời gian chứ. Con làm cô thì phải để tâm cháu mình một chút, ngày hôm qua Sở Sở còn hỏi đấy, mẹ cũng đã nói sẽ hỏi giúp con bé, con nói mẹ phải trả lời con bé thế nào đây, nếu để con bé biết con vẫn chưa xem sẽ đau lòng biết bao."
"Con xem, con xem ngay." Tô Văn Lệ nhận thua, trái tim mẹ ruột đã nghiêng, cô ấy cũng không còn là chiếc áo bông nhỏ số một trong lòng mẹ ruột nữa rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Văn Lệ bắt đầu tìm kiếm bản thảo hôm qua để ở trên bàn.
Ngày hôm qua, sau khi ở bưu phẩm ra, cô ấy lập tức nhìn thấy chữ viết phía trên có chút non nớt, lại nhìn tên, thì biết là cháu gái nhà mình gửi tới. Tô Văn Lệ tiện tay đặt sang một bên, định sau này có thời gian sẽ xem lại, cũng không thể vì chuyện mấy đứa nhỏ làm loạn mà làm trễ nải công việc, kết quả vừa để xuống là quên mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-144.html.]
Nếu không phải nhờ cuộc điện thoại của bà nội Tô, cô ấy đúng là không biết lúc nào mới có thể nhớ đến.
Sau khi tìm được bản thảo từ trong ngăn kéo, Tô Văn Lệ tự pha cho mình một chén trà, vừa uống trà vừa xem bản thảo.
TBC
Chữ viết phía trên cũng không thống nhất, tổng cộng có chữ viết của ba người, có hai chữ viết coi như ổn, một chữ viết còn lại thật sự trông không được đẹp lắm, nói trắng ra là giống như gà bới.
Trình độ học vấn cao nhất Tô Bảo Lượng: ...
Tô Văn Lệ cảm thấy nếu bản thảo này không phải do cháu gái cô ấy gửi tới, đổi lại là bất kỳ tác giả nào viết, thì dù viết hay đến đâu, cô ấy cũng sẽ không nhận bản thảo này.
Nhân lúc còn có chút thời gian buổi sáng, Tô Văn Lệ rút ra xem qua.
Kết quả ngay chương một đã khiến cô ta đọc say mê.
Chui qua lỗ chó, đến một cái thế giới kỳ diệu khác?
Đề tài này rất mới lạ.
Ở thời đại còn chưa biết đến chữ xuyên không, thì loại đề tài xuyên qua thế giới khác này lập tức khiến cho người khác nổi hứng thú, ngay cả là cuốn sách thiếu nhi cũng có sức hấp dẫn nhất định.
Tiếp theo chính là câu chuyện về bọn nhỏ trải qua những cuộc phiêu lưu kỳ lạ, nói thật ra thì cái cách hành văn này thật chẳng ra sao cả, so với những tác giả khác thì không đáng nhắc tới. Nhưng lại rất kỳ lạ, khiến người ta cảm thấy trẻ em suy nghĩ thế nào thì viết ra như thế, Tô Văn Lệ cảm thấy nếu đổi lại là cô ta thì cũng không viết ra được những suy nghĩ và ngôn ngữ thực sự mang tính trẻ con này.
Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa tác giả trưởng thành và tác giả trẻ con?
Xem đến phần sau, Tô Văn Lệ lại phát hiện điểm sáng.
Cuốn sách này cũng không phải là một cuốn sách thiếu nhi đơn thuần, mà là một cuốn sách bổ trợ thêm kiến thức.