Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 204
Cập nhật lúc: 2024-09-28 08:27:35
Lượt xem: 17
"Anh Tiểu Bác, đều nói đầu óc ngu si tứ chi phát triển, đầu em không thông minh như anh, tứ chi của em chắc chắn phát triển hơn so anh, cho nên em sẽ bảo vệ anh."
Giang Bác: “...”
…
Giữa trưa Mã Lan và Tô Chí Phong trở về, nhìn thấy cổng rất hỗn loạn liền bị dọa sợ đến nhanh chóng gõ cổng. Tống Sở mở cổng, hai người nhìn thấy đứa nhỏ khoẻ mạnh không có chuyện gì, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
"Chuyện gì đã xảy ra thế con, sao cổng lại như vậy?"
Tống Sở kể lại chuyện buổi sáng, sau đó tỏ vẻ rất tiếc nuối: "Thùng nước nhà chúng ta rơi vỡ."
Mã Lan và Tô Chí Phong dở khóc dở cười.
Tô Chí Phong cười ôn hòa, xoa đầu con gái nhà mình, dỗ dành nói: "Không sao, cha sửa cho con."
"Có thể sửa sao ạ?"
"Đương nhiên có thể, con phải tin tưởng cha chứ."
Mã Lan nói: "Thùng nước đó không phải trọng điểm, trọng điểm là con xách thùng nước trèo lên thang sao? Con có biết rất nguy hiểm không? Đúng rồi, con làm sao xách thùng nước lên được?"
Tống Sở: “...”
Giang Bác nói: "Con người dưới tình huống bị kích thích, sẽ kích thích tiềm năng của cơ thể."
"Đúng vậy!" Tống Sở nghiêm túc gật đầu: "Con bị tức giận, còn rất sợ hãi. Trong khoảnh khắc đó, con còn cảm giác mình có thể nâng một con trâu lên!"
Mã Lan và Tô Chí Phong đều bị chọc cười.
Mã Lan chân thành nói: "Con gái à, mẹ muốn nói cho con, về sau loại chuyện nguy hiểm này không được làm. Con còn nhỏ, nhỡ may từ trên thang ngã xuống thì sao?"
Giang Bác nói: "Con sẽ đỡ được em ấy."
Tô Chí Phong không dịu dàng với con trai như vậy, nghiêm túc dạy dỗ nói: "Biết là quan hệ anh em các con rất tốt, nhưng con không thể quá nuông chiều Sở Sở, vẫn phải quản. Cứ cho là con có thể đỡ được Sở Sở, bản thân con bị thương thì sao? Trẻ con phải chăm sóc tốt bản thân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-204.html.]
Giang Bác không nói gì.
Tống Sở nói: "Cha, cha đừng nóng giận, sau này con sẽ không thế nữa."
Đứa nhỏ cũng đã nhận lỗi, còn có thể nói gì.
Hơn nữa trong lòng hai người còn nghĩ mà sợ, ngộ nhỡ không có những đồng chí công an kia, thật sự bị người khác xông vào, hai đứa nhỏ phải làm sao?
Mã Lan thở dài nói: "Vẫn may mắn có huyện, hôm qua tôi suy nghĩ nông cạn, chỉ sợ Tiểu Bác bị gián điệp liên lụy. Không ngờ lãnh đạo bên trên lại quan tâm đến chúng ta thế, còn sắp xếp đồng chí công an đến, coi như không bắt được đặc vụ cũng có thể bảo vệ an toàn cho đứa nhỏ."
Tô Chí Phong nói: "Trong cái rủi có cái may, chúng ta không thể luôn nghĩ muốn có lợi. Giống như chuyện chúng ta chuyển đến nơi này, nếu như ở bên ký túc xá kia, ai dám gây sự? Nhưng chúng ta cũng nên nghĩ thoáng một chút."
Giữa trưa khi cả nhà ăn cơm, cổng lại bị gõ, là ông lão Lâm sát vách.
Vẻ mặt ông lão Lâm áy náy: "Tôi vừa về thì nghe bà lão nhà tôi nói... Chuyện này, chúng tôi xin lỗi."
Mã Lan đã biết những chuyện bực mình này từ lâu, lúc đầu trong lòng cũng có chút phiền, nhưng nhìn dáng vẻ của ông lão trước mặt, cũng không nói lời khiển trách gì.
Dù sao theo như Sở Sở nói, con trai của ông lão này cũng không nhận người thân.
TBC
Ông lão Lâm nói: "Nếu không số lương thực kia lại bớt cho mấy người một ít đi, giảm bớt mười cân cho mấy người."
Tô Chí Phong nói: "Ông Lâm, chuyện này không liên quan đến các người, nên làm gì vẫn làm thế đi."
Mã Lan cũng gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi không thích chiếm lợi lộc của người khác. Chẳng qua, đám con cái kia của ông bà chúng tôi sẽ không đi đồn công an bảo lãnh người ra đâu. Đồng chí công an xử lý như thế nào, chúng tôi cũng mặc kệ."
Ông lão Lâm cũng sảng khoái: "Mặc kệ thì mặc kệ, tôi cũng không có đứa con trai như thế."
Ông lão Lâm nói xong cũng rời đi.
Thái độ này của ông cụ ngược lại khiến cho Mã Lan và Tô Chí Phong có ấn tượng tốt hơn một chút.
Mã Lan nói: "May là người nói đạo lý, cơ thể bà lão nhà bọn họ không khoẻ vậy mà hôm nay vẫn ra giúp đỡ Sở Sở nhà chúng ta."
Bà lão Lâm sát vách vẫn luôn ở trong nhà ho khan.