Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 213
Cập nhật lúc: 2024-09-28 08:29:36
Lượt xem: 19
Huyện trưởng Lữ: “... Tiểu Bác, đây cũng là chuyện tốt. Cháu làm phát minh sáng tạo này, cũng không thể đóng cửa để chế tạo xe, có phải không?"
Giang Bác nói: "Tự cháu cũng có thể chế tạo xe."
“...”
Tô Chí Phong biết Huyện trưởng Lữ cũng không phải tuỳ tiện nhắc tới, xem chừng mục đích đến đây hôm nay là vì chuyện như này, ông hỏi: "Phải đi sao, Tiểu Bác nhà chúng tôi tuổi còn nhỏ, khả năng không thích ứng với trường hợp đó."
Huyện trưởng Lữ nói: "Ý của những chuyên gia kỳ cựu kia là thế này, muốn thảo luận nghiên cứu kỹ thuật một chút, hơn nữa Tiểu Bác không có đơn vị, trường hợp đặc thù, lúc báo cáo, là lấy danh nghĩa Tiểu Bác báo cáo nên bản thân thằng bé vẫn phải đi một chuyến, nếu không người ta sẽ nghi ngờ việc chúng ta tùy tiện báo một cái tên."
Giang Bác nói: "Không cần, cho các ông là của các ông." Anh không muốn liên hệ với các nhà khoa học của thời đại này .
Ngộ nhỡ bị bắt ở lại chỗ đó thì làm sao bây giờ?
Huyện trưởng Lữ kích động nói: "Tiểu Bác, cháu còn nhỏ, cháu không hiểu thành quả này lớn bao nhiêu."
"Cháu không cần."
Giang Bác nói thẳng. "Lúc trước bác đã đồng ý với cháu là sẽ không ảnh hưởng cuộc sống của cháu."
TBC
Huyện trưởng Lữ: “... Đi cũng sẽ không ảnh hưởng, với lại cháu không có đơn vị nên trường hợp hơi đặc thù."
Giang Bác nhíu mày, anh không có đơn vị, cơ quan đất nước này có khả năng đưa anh vào đơn vị ư.
Hơn nữa người ở đây đều một lòng vì đất nước, nếu như anh không đi, cha mẹ có thể sẽ gặp rắc rối.
Anh cau mày, nghiêm túc nói: "Ông sắp xếp cho tôi một đơn vị, ngay tại huyện Bình An này."
Huyện trưởng Lữ: “...” Đứa nhỏ này rốt cuộc là nghĩ gì vậy, viện nghiên cứu tốt ở tỉnh thành thì không đi nhất định phải dựa vào cái huyện nho nhỏ này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-213.html.]
Tô Chí Phong và Mã Lan cuối cùng đã biết sự khác biệt này, Tô Chí Phong hỏi: "Tiểu Bác, đây cũng là một cơ hội, con thật sự không muốn đi sao?"
"Không muốn, con không muốn đi phòng thí nghiệm, con muốn đi học."
Nghe được lời này từ một đứa nhỏ chín tuổi, Tô Chí Phong và Mã Lan khẽ giật mình.
Nếu như Tiểu Bác thật sự đến phòng thí nghiệm, sẽ phải tiếp xúc với những người không đồng trang lứa, mỗi ngày làm nghiên cứu khoa học...
Chỉ tưởng tượng thôi, trong lòng hai người đã không thoải mái.
Tống Sở cũng không thích phòng thí nghiệm, trong trí nhớ của cô, sau khi đến phòng thí nghiệm thì sẽ không được rời khỏi nơi đó.
Nếu như anh Tiểu Bác lại ở lại chỗ đó, thật thảm.
"Không muốn để anh Tiểu Bác đi phòng thí nghiệm, ở nhà, người một nhà chúng ta mãi mãi cũng không xa rời nhau."
"Vậy được, chúng ta sẽ không đi." Mã Lan cười gật đầu, lại nói với Huyện trưởng Lữ: "Huyện trưởng Lữ, ông cũng biết, Tiểu Bác nhà chúng tôi dù sao vẫn là đứa nhỏ. Thằng bé đúng thật là thông minh, có năng lực, nhưng rốt cuộc cũng chỉ mới chín tuổi. Tôi vẫn hy vọng ông có thể sắp xếp phù hợp cho thằng bé, đứa nhỏ dù sao cũng còn bé, nếu tổn thương trái tim của bọn nhỏ, sau này chưa chắc có thể tiến bộ, trở nên ưu tú hơn."
Đây cũng là chỗ bất đắc dĩ nhất của Huyện trưởng Lữ, nếu như là người trưởng thành, ông ta nhất quyết không quan tâm. Nhưng Giang Bác là đứa nhỏ, nghe nói rất nhiều thần đồng đều vô cùng thông minh khi còn nhỏ, trưởng thành sẽ bởi vì nhiều nguyên nhân mà trở lại bình thường.
Chỉ cần có chút không vui, là có thể từ đứa nhỏ chăm chỉ hiếu học trở nên chán ghét học tập.
Tính tình Giang Bác như vậy, nếu thật sự không như ý anh, anh tuyệt đối có thể thân tại Tào doanh tâm tại Hán, đến một nghiên cứu cũng không làm. Đến lúc đó không chỉ không bù đắp được, còn hủy đi một thiên tài.
"Được thôi, tôi sẽ cố gắng thông báo với phía trên."
Cũng không biết mình là một Huyện trưởng nho nhỏ, có thể có năng lực lớn như vậy hay không.
"Như vậy, trước tiên tôi sẽ sắp xếp một chức vị cho Giang Bác, lần trước cũng đã nói qua, để Tiểu Bác tạm giữ chức trong huyện, làm cố vấn kỹ thuật trong huyện chúng ta. Như vậy cũng coi như là người có đơn vị, Tiểu Bác thấy được hay không?"