Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 228

Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:12:18
Lượt xem: 19

Chương 228:

Kết quả hai đứa nhỏ không để cho thầy chăm sóc mà trái lại mang đến vinh dự về cho thầy.

Không chỉ thầy giáo Ngô không nỡ mà còn có những bạn học khác trong lớp cũng chẳng muốn rời xa, bởi vì bọn họ đều rất thích Giang Bác và Tống Sở, muốn cùng hai người học tập rồi cùng nhau chơi đùa.

Tô Bảo Cương không kiềm nổi, khóc một phen: "Em ba, Sở Sở, đừng bỏ anh ở lại."

Tống Sở bèn an ủi: "Anh lớn, em chờ anh cũng nhảy lớp, thế là chúng ta lại cùng chung lớp với nhau. Chúng ta như trong cuốn sách 'Sáu đóa hoa hồng nhỏ', không gì khiến chúng ta chia lìa nhau. Sau này, chúng ta sẽ trở thành những người nối tiếp sự nghiệp tương lai của Tổ quốc."

Tô Bảo Cương lau nước mắt: "Anh tiễn các em đi, các em mau đi đi kẻo muộn." Nhóc cũng muốn như thế lắm mặc dù đầu óc nhóc không bằng Sở Sở.

Tống Sở không nói gì thêm.

Trong lớp mới, tuy Tống Sở và Giang Bác nhỏ tuổi hơn tất cả các bạn, nhưng không có bất kỳ ai trong lớp dám coi thường hai người họ.

Toàn là người nổi tiếng cả, người có tên trên báo, người viết sách, thậm chí có một chiếc xe ô tô nhỏ xinh.

Cuộc sống hai người họ có những điều mà bọn trẻ phải ao ước rất lâu.

TBC

Anh em họ chính là siêu sao thần tượng của toàn trường.

Toàn thể lớp 5-1 đối với họ vô cùng nhiệt liệt chào mừng.

Cô giáo Tôn mời hai anh em tự giới thiệu bản thân với mong muốn cho hai người sớm làm quen với các học sinh trong lớp.

Tống Sở vui vẻ, mặt ửng đỏ chào: "Chào mọi người, em tên là Tống Sở, năm nay bảy tuổi, rất vui khi được trở thành bạn học với mọi người."

Ăn nói lưu loát thế kia, bất kỳ ai trong lớp cũng có thể nhận ra đây là cô bạn học hoạt bát, đáng yêu.

Cả lớp cho một tràng pháo tay chào đón.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-228.html.]

Đến phiên Giang Bác giới thiệu, anh đứng lên bục giảng, đưa mắt nhìn tất cả mọi người, lạnh nhạt nói một câu: "Chào mọi người, tôi tên Giang Bác."

Tiếp đó bước xuống

Cả lớp lặng im.

Cô giáo Tôn vội vã vỗ tay: "Kiến thức khoa học tự nhiên của bạn Giang Bác rất tốt, là một học sinh học khoa học tự nhiên nên có phần nghiêm túc."

Các học sinh lập tức hiểu ra, thì ra là thế.

Vì thế lúc tan học, mọi người đã vây quanh Tống Sở cùng Giang Bác nói chuyện phiếm, hỏi bọn họ sao lại nhảy lớp tới đây, bình thường học hành như thế nào?

Tống Sở ngồi nói chuyện các bạn tựa hồ quen rất lâu, Giang Bác ngồi ở một bên sắc mặt khó coi, anh nghĩ sau này cho dù muốn làm nghiên cứu cũng phải đợi đến giờ học mới có thể làm, tan học thì phải chú ý đến, tránh đám trẻ ranh ngứa ngáy tay chân đụng vào.

Vào buổi đầu tiên nhảy lớp, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ. Buổi tối về đến nhà, Tống Sở kể ngay chuyện vui cho mẹ Mã Lan và cha Tô Chí Phong.

Mã Lan nghe con kể vui mừng khôn xiết, bọn nhỏ dựa vào bản lĩnh của mình nhảy lớp, người làm mẹ này đương nhiên tự hào.

Tô Chí Phong ngỏ lời: "Hay cả nhà chúng ta cùng đi ăn cơm ở tiệm đi, hôm nay coi như song hỷ lâm môn. Cô Út của các con vừa gọi điện đến cơ quan làm việc của cha thông báo rằng sách của Sở Sở sẽ xuất bản vào đầu tháng ba."

Đôi mắt Tống Sợ chợt lóe sáng khi biết tin.

Hiện tại đang là giữa tháng hai, qua một thời gian nữa là có thể nhìn thấy sách mới mà cô viết rồi.

Vậy chẳng phải sắp có phí hoa hồng sao? Không biết nhận được bao nhiêu nhỉ? Đến lúc đó để dành một ít tiền, thì cô có thể mua cho mẹ Mã Lan một chiếc đồng hồ đeo tay.

Sau cùng, chuyện đi ăn ở ngoài bị bác bỏ. Thay vào đó, Mã Lan bảo Tô Chí Phong đi mua thịt kho tàu về, bản thân thì cán bột làm mì. Rẻ hơn ngoài nhiều, thậm chí mùi vị cũng ngon hơn, điều quan trọng là không cần đến nhà hàng Quốc Dân để chịu sự khinh bỉ là dân nông thôn.

"Mọi người đều chú ý đến chúng ta, ăn mỗi bữa cơm ngon thôi đã bị gièm pha, tôi không thích đến đó."

Tô Chí Phong và Mã Lan bận rộn nấu cơm, Tống Sở và Giang Bác thì làm bài tập trong sân. Lúc Tống Sở ngửi thấy mùi thơm trong phòng bếp, còn thỉnh thoảng hô một tiếng. "Mẹ ơi, thơm quá đi mất!"

Loading...