Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 27
Cập nhật lúc: 2024-09-23 20:39:00
Lượt xem: 21
Chương 27:
Đây là lần đầu tiên bà cụ nhìn thấy một đứa nhỏ như vậy, chưa kể cô bé còn nói những điều trông mong một cách đáng thương. Cũng giống như người công nhân lâu năm của chủ nhà vậy.
Bà vươn tay kéo Tống Sở lên: "Được được được, bà cũng không nói không để cho cháu ở nhà chúng ta, cháu khóc cái gì?”
Tống Sở nghe vậy dụi dụi mắt đứng lên, cười nói: "Bà nội, vậy sau này chúng cháu còn có thể ở chỗ này sao? Bà không định đuổi chúng cháu đi thật ư?”
Nhìn thấy đứa nhỏ khẩn trương hai mắt đỏ hoe, bà nội Tô còn có thể nói cái gì, chỉ có thể nhắm mắt gật đầu: "Ừ.”
"Ôi bà nội, bà thật tốt bụng, bà là người bà tốt nhất trên đời!”
Tống Sở lập tức nịnh nọt, trong sách có nói, bà nội thích nhất nghe con cháu nói lời tốt đẹp, một khi vui vẻ thì nói chuyện gì cũng được.
TBC
Bà nội Tô quả nhiên trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, đối mặt với một đứa nhỏ như vậy, thật sự không thể nhẫn tâm.
Thấy thái độ của bà cụ, Từ Mỹ Lệ lập tức lo lắng: "Mẹ, chuyện này không thể cứ chấp nhận như vậy được, sao mẹ lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy?”
Tống Sở nhìn Từ Mỹ Lệ, không ngờ bà nội đã lên tiếng rồi, mà người bác gái cả này còn phản đối, Tống Sở không hiểu hỏi: "Bà nội không phải là người quyết định mọi chuyện trong nhà sao?”
Từ Mỹ Lệ: ". . .”
Con nhóc này mới mấy tuổi mà đã bắt đầu gây xích mích chia rẽ, quả nhiên là giống hệt như Mã Lan!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-27.html.]
Điều này thực sự oan uổng, Tống Sở không hề có ý định gieo rắc xích mích gì đó, cô chỉ là thấy khó hiểu nên mới hỏi, bình thường người đứng đầu nói cái gì thì chính là cái đó, người phía dưới sao dám phản đối hay ý kiến ý cò chứ?
Mã Lan cười nói: "Bà nội con đương nhiên là người làm chủ nhà chúng ta, bà nội con nói cái gì chính là cái đó. Bà nội con đã đồng ý cho con ở trong nhà chúng ta nên từ nay về sau con và Tiểu Bác chính là người nhà của chúng ta.”
Tống Sở vui vẻ nói: "Bà nội thật tốt, bà nội là người tốt, người tốt được phúc báo, bà nội sống lâu trăm tuổi, vận mệnh như biển Đông, tuổi thọ còn dài hơn Nam Sơn.” Da mặt có là gì, chỉ cần bà nội vui vẻ là được, bà nội vui vẻ là có thể ở lại, có cơm ăn có chỗ ở, sau này bà nội vui vẻ còn cho tiền cô mua đường ăn.
Đây là lần đầu tiên bà nội Tô gặp phải một viên đạn bọc đường như vậy, trái tim bà lập tức như quân lính tan rã, trên mặt không khỏi mỉm cười: “Con bé này thực sự là quá vui mừng rồi.”
Từ Mỹ Lệ nói: "Mẹ…"
Bà nội Tô ngắt lời bà ta, dứt khoát nói: "Được rồi, để sau rồi nói, trước mặt trẻ con chú ý một chút.”
Cả Mã Lan và Tô Chí Phong đều cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng đã vượt qua cửa ải của bà nội Tô.
Biết Tô Chí Phong và Mã Lan phải đưa con ra ngoài mua đồ, bà nội Tô không ở lại lâu mà chỉ nói cho bọn họ đi một chuyến đến nhà cũ, kiểu nào cũng phải giải thích rõ ràng cho ông nội Tô và những người khác, còn về sau sắp xếp như thế nào đó lại là chuyện khác.
Sắp xếp xong xuôi, bà nội Tô xách chiếc túi xách nhỏ, dẫn con dâu cả về nhà.
Tống Sở ngoan ngoãn tiễn người ra tới cửa: "Bà nội, bà đi từ từ thôi, bà nội, cháu rất nhớ bà, bà nội, lát nữa cháu sẽ đến thăm bà.”
Tống Sở giương ánh mắt sốt sắng nhìn chằm chằm bà nội Tô, thầm nghĩ cô đã vất vả như vậy, tại sao bà nội còn chưa cho tiền cô mua đường ăn đây.