Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 363

Cập nhật lúc: 2024-10-03 12:15:13
Lượt xem: 9

Huyện trưởng Lữ khách sáo đi ra ngoài tiễn khách, nhóm người Mã Lan nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trong tay Giang Bác, suy đoán xem thứ đồ quan trọng kia là gì.

Mã Lan nói: "Không lẽ là tặng vàng ư.”

Xưởng trưởng Cao nói: "Các lãnh đạo lớn sao có thể tầm thường như vậy chứ?”

Mã Lan cảm thấy không tầm thường chút nào, chỉ hận không thể dùng vàng đánh mình.

TBC

Giang Bác nói: "Mở ra chẳng phải sẽ biết sao?”

Sau đó đặt lên bàn rồi mở nắp. Đương nhiên không phải vàng, mà là một cuộn giấy.

Giang Bác tiện tay mở ra.

Lập tức hiện ra một hàng chữ: "Thiếu niên mạnh, quốc gia mạnh”

Xưởng trưởng Cao nhìn vào dòng chữ, mắt rưng rưng vì kích động.

Tô Chí Phong nói: "Đây là lời khẳng định và sự kỳ vọng mà lãnh đạo lớn dành cho Tiểu Bác.”

Mã Lan ngoài thấy xúc động ra, ý nghĩ mãnh liệt nhất chính là, mau đóng khung lại treo trong nhà mình.

Cầm cái này, mọi miền Tổ quốc bà đều có thể đi.

Sau khi tiễn các đồng chí tới từ thủ đô, Huyện trưởng Lữ cũng đi đến nhà họ Tô để xem lễ vật. Trông thấy những gì được gửi đến, ông ta còn phấn khích hơn cả Xưởng trưởng Cao: "Dòng chữ này quả thực rất uy nghiêm, chữ viết này thật sự quá đẹp. Hơn nữa, ý nghĩa của nó cũng rất hay, lãnh đạo của chúng ta thật sự rất coi trọng Tiểu Bác nha. Tiểu Bác à, cháu phải luôn nhớ rằng lãnh đạo lớn kỳ vọng ở cháu rất nhiều.”

Giang Bác không hề d.a.o động chút nào.

Anh biết rằng lãnh đạo lớn là người đứng đầu tối cao nhất của đất nước, nhưng vì sao ông ấy chỉ là viết cho anh một bức tranh thư pháp, lại khiến những người này kích động như vậy.

Đối với Giang Bác mà nói, một bức tranh thư pháp, có lẽ còn không bằng cho anh chút thức ăn và thịt còn trân quý hơn, đúng, anh chính là người thực tế như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-363.html.]

Đối với ý nghĩa của bức tranh, anh cũng không thể hiểu được.

Tống Sở cũng không thể lý giải, nhưng cô cảm thấy đây dù sao cũng là bức tranh do chính tay người khác viết, vậy nhất định là vô cùng để tâm, giống như cô tặng quà cho anh Bác, cũng thích do chính tay mình làm vậy, như vậy càng có thể biểu đạt tình cảm của mình.

Cho nên Tống Sở cảm thấy bác lãnh đạo này thật sự rất thích anh Tiểu Bác.

“Anh Tiểu Bác, ông ấy rất quan tâm đến anh, sau này chúng ta cũng tặng quà cho ông ấy nhé, em nghĩ chúng ta nên đáp lễ cho phải phép.” Cô cũng có thể cùng anh vẽ một bức tranh tặng cho bác lãnh đạo này.

Huyện trưởng Lữ cười ha ha: "Sở Sở của chúng ta cũng thật là khách khí, tuy nhiên không cần trả lại lễ đâu, lãnh đạo lớn cũng không thiếu những thứ này, hơn nữa, bức tranh thư pháp này cũng là lãnh đạo lớn cảm ơn Tiểu Bác cống hiến vì quốc gia nên mới tặng, không cần phải đáp lễ.”

Giang Bác không nghe lời ông ta, dù sao Sở Sở đã nói là muốn đáp lễ, vậy nhất định là phải đáp lễ. Căn bản, anh cũng không muốn nợ người khác, cha mẹ có vẻ rất thích món quà này, vậy không thể trả lại, anh sẽ đáp lễ bằng một lễ vật khác.

Dù sao người khác tự tay làm cho anh một bức tranh như vậy, anh cũng tự tay làm cho người ta một vật khác là được rồi.

Tình cờ anh đang muốn làm một chiếc xe điện, vậy liền làm một chiếc cho lãnh đạo lớn.

Chờ Huyện trưởng Lữ đi rồi, Mã Lan liền đem lễ vật này đặt lên, cũng không dám giấu ở chỗ để tiền, sợ bị mọt, vẫn phải khảm kính rồi treo lên tường.

Chuyện này cũng đơn giản, trong nhà đã có mặt kính ở bàn.

Ngày hôm sau, Mã Lan nhờ thầy thợ mộc trong nhà xưởng đến nhà để giúp đỡ gắn khung và khảm tranh. Thợ mộc này cũng biết một ít chữ, còn tưởng rằng mình tới đây là để khảm thư pháp và tranh vẽ bình thường, còn nói Mã Lan sao đột nhiên cũng làm một bộ tranh khảm, sau khi nhìn thấy bức tranh, ông ta liền không nói được từ nào.

“Đây là thật ư?”

Mã Lan nói: "Chúng tôi cũng không dám làm giả”

“…” Thợ mộc im lặng một hồi lâu, sau đó nói: "Sao cô không nói sớm, cô nói sớm thì ta đã mang theo mấy khối gỗ đàn hương thượng hạng rồi.”

Mã Lan lúng túng nói: "Không cần đâu”

Thợ mộc không vui: "Tại sao lại không cần, nó sẽ là vật gia truyền trong tương lai, cả nước có được mấy bức tranh thế này cơ chứ?”

Mã Lan đúng thật là không biết.

Loading...