Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 441
Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:58:11
Lượt xem: 9
Sau khi Tô Chí Phong nghe được thông báo, liền trở về nói với người nhà.
Đôi đũa trong tay Mã Lan sắp rơi hết rồi.
“Trời ạ, đây là muốn cải cách kỳ thi tuyển sinh đại học sao?”
Đây là vượt trước bao nhiêu năm lịch sử rồi a.
Tống Sở vẻ mặt hứng thú nghe Tô Chí Phong nói: “Cha, con sẽ giúp cha nghĩ ra phương pháp.”
Giang Bác ngược lại không mở lời, anh đối với những thứ này không có hứng thú, đang suy nghĩ như thế nào để nuôi vịt.
Thật ra nuôi vịt rất đơn giản, nhưng cái khó chính là làm sao để thịt vịt vẫn giữ được hương vị vốn có mà còn giúp người ăn khỏe mạnh. Thịt vịt có thêm hóa chất, anh tuyệt đối sẽ không ăn, lại càng không cho Sở Sở ăn.
Đương nhiên, Tô Chí Phong cũng không định nghe ý kiến của anh, dù sao con trai ở phương diện này vẫn luôn không đáng tin cậy.
Ông chỉ muốn cùng vợ con mình cùng nhau thảo luận mà thôi.
Mã Lan căn bản không cần nghĩ, liền nói: “Tôi có một ý tưởng.”
“Ý tưởng gì? “Tô Chí Phong vẻ mặt hứng thú nói.
TBC
“Toàn quốc tuyển sinh, thống nhất kỳ thi. Trước đem trường học dựa theo giáo dục tài nguyên tiến hành phân chia, phân chia các cấp học và điểm tuyển sinh, sau đó tuyển sinh từ cao xuống thấp.”
Cứ như vậy, có thể tối đa hóa học sinh ưu tú tiến vào trường học tốt nhất.
Sau này khi quốc gia cần sử dụng người tài, sẽ biết điều động nhân tài từ trường học trọng điểm nào.
Tô Chí Phong sáng mắt lên, vỗ tay nói: “Ý kiến hay! Lan Lan, không ngờ bà cũng rất có thiên phú về phương diện giáo dục.”
Giang Bác nghe được một câu kia của Mã Lan, nổi cả da gà.
Ánh mắt Tống Sở lấp lánh nhìn mẹ, cảm thấy mẹ thật tuyệt vời. Bởi vì cô đã nhìn thấy phương pháp kiểm tra này trong tiểu thuyết về ngày tận thế trước đây, trong đó cũng viết phương thức kiểm tra như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-441.html.]
Giang Bác dội nước lạnh: “Thông tin không thông, không thể thực hiện được.”
Quả nhiên giống như một chậu nước lạnh hắt xuống, ba người ngây ra như phỗng.
Mã Lan ho khụ, bà quên mất thời đại này rất lạc hậu, thông tin cơ bản dựa vào thư từ qua lại.
Càng không cần phải nói đến việc thống nhất và sắp xếp các điểm số của các khu vực khác nhau, đó đều là dưới tình huống cần kết nối mạng máy tính mới có thể thực hiện được.
Tô Chí Phong lập tức phản bác: “Ý tưởng này vẫn rất tốt, chỉ là bị giới hạn bởi điều kiện mà thôi, nhưng chúng ta có thể tìm được cảm hứng từ nơi này, có thể làm như vậy ở các tỉnh, đảm bảo sinh viên tốt nhất tỉnh đều vào được trường đại học tốt nhất địa phương.”
Mã Lan gật đầu: “Cha đứa nhỏ, ông thật tuyệt vời, rất biết thay đổi.”
Tống Sở nói: “Cha, cha quả nhiên là chuyên gia giáo dục, thầy giáo Tô là lợi hại nhất.”
Giang Bác nói: “Ý tưởng của mẹ rất hay, đợi thêm ít thời gian nữa con nghiên cứu cách chia sẻ thông tin máy tính trong khu vực với nhau, ý tưởng của mẹ sẽ thành hiện thực.”
Mã Lan nhất thời cả người ngẩn ra, con trai đây là muốn vì bà mà phát minh ra internet ư?
Bà đột nhiên kích động không thể nói rõ, cảm giác như kiếp trước mình đã cứu vớt cả hệ thiên hà. “Con trai, con thật sự muốn nghiên cứu cái đấy à?”
Giang Bác gật đầu.
Lại nhìn Tống Sở ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt tươi cười: “Sau này Sở Sở giao bản phác thảo, có thể ở nhà nộp, không cần ra ngoài.
Tống Sở vui vẻ nói: “Anh Tiểu Bác, anh thật sự là anh trai giỏi nhất thế giới.”
Mã Lan cũng cao hứng múc canh cho con trai: “Con trai, con uống nhiều một chút, con không chỉ cần phải bồi bổ não mà còn cần bồi bổ thân thể.”
Tô Chí Phong: “....." Đầu óc tốt, thật sự rất dễ yêu.
Không cần biết thế nào, ý tưởng của Tô Chí Phong vẫn được trình lên.
Ông tổng cộng đề cập tới hai cái. Một là phương pháp của Mã Lan, ông còm viết thêm ghi chú là dưới tiền đề đất nước có thể thực hiện chia sẻ thông tin. Cái thứ hai chính là cái mà lúc trước ông đã nói, thi tuyển sinh theo tỉnh.