Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 563
Cập nhật lúc: 2024-10-07 20:44:12
Lượt xem: 4
Buổi tối, tính toán thời gian Sở Sở làm xong bài tập, Giang Bác lập tức nhắn một tin cho Tống Sở: "?"
Thế là khi Tống Sở mở hệ thống trò chuyện ra thì thấy một dấu hỏi.
Cô gãi đầu một cái, sau đó thăm dò gửi tin nhắn hỏi: "Anh Tiểu Bác, anh làm xong rồi sao?"
"Ừm." Giang Bác trả lời một câu.
Tống Sở cực kỳ vui vẻ: "Em nghĩ muốn gửi tin nhắn cho anh, nhưng em sợ quấy rầy anh làm việc."
Quả nhiên là thế, trên mặt Giang Bác lộ ra ý cười nhẹ nhàng: "Không đâu."
"Ừm, vậy sau này buổi tối chúng ta ấn định thời gian liên lạc đi, cha mẹ rất lo lắng cho anh."
"Được." Giang Bác trả lời trong một giây.
Hai người hẹn một khoảng thời gian, cứ 10h tối mỗi ngày sẽ nói chuyện cùng nhau một lúc.
Đồng chí bên viện nghiên cứu phát hiện tâm trạng chuyên gia Tô của bọn họ đã thay đổi tốt hơn, hiệu suất công việc nâng cao không nói, mỗi ngày cũng không cần người khác khuyên nhủ đã biết về sớm nghỉ ngơi một chút.
Bởi vì hạng mục máy bay quá lớn, nên công việc cũng rất nhiều.
Mỗi lần Giang Bác đến đều phải ở đây một tuần lễ, cũng có nghĩa là anh cách một tuần mới có thể đi đến lớp học.
Tống Sở mỗi ngày đều tập trung ghi chép, bất kể có phải thứ mình đã học hay không cũng ghi chép lại, chờ anh Giang Bác trở về thì đưa cho anh xem.
Dù sao trí nhớ của anh cũng tốt, trên cơ bản chỉ cần nhìn một lần là hiểu, đến lúc thi cuối kỳ cũng không cần lo lắng.
Bởi vì phải cẩn thận ghi chép, thu thập tài liệu học tập, Tống Sở bận rộn đến mức không có thời gian để ý đến câu lạc bộ văn học.
Cũng may có Tôn Á là uỷ viên trong câu lạc bộ hỗ trợ.
Nhưng bận rộn một thời gian, Tôn Á cũng không có thời gian.
"Tớ muốn phụ giúp một tay nhưng thật sự không có thời gian." Tôn Á có chút ngượng ngùng.
Tống Sở nói: "Cậu bận gì sao?"
"Tớ muốn đến thư viện cùng Nghiêm Chúc, ừm, còn muốn hẹn anh ấy cùng đi thu thập tài liệu, cậu cũng biết chúng ta viết sách thì phải tìm hiểu về xã hội đúng không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-563.html.]
Tống Sở cảm thấy rất có lý.
Trước kia cô thường xuyên phải tìm cảm hứng, lúc ấy anh Tiểu Bác vẫn luôn ở cùng cô.
Nhưng từ sau khi lên đại học, cô bận rộn, anh Tiểu Bác cũng bận, thành ra đều không có thời gian đi tìm cảm hứng.
"Nếu không chúng ta cùng nhau đi đi, tớ cũng muốn tìm một số tài liệu. Chuyện của câu lạc bộ văn học tớ dự định phân chia với mọi người một chút, chúng ta sắp lên năm ba, luôn luôn bị giám sát cũng không tốt, dù sao bây giờ mọi người cũng biết nặng nhẹ, sẽ không viết văn linh tinh. Đúng rồi, tớ đề nghị chúng ta tổ chức tụ hợp, mọi người cùng nhau ra ngoài thu thập tài liệu, cậu thấy có được không?"
Tôn Á: “... Không được."
Tống Sở: “...”
Bị Tống Sở nhìn đến mức xấu hổ, Tôn Á mới ho khan một cái: "Cậu không nhìn ra cái gì sao?"
"Nhìn cái gì?"
Tôn Á cẩn thận nhìn Tống Sở. Phát hiện cô thật sự không hiểu còn có chút tiếc nuối, lo lắng mình sẽ dạy hư cho cô gái nhỏ.
Nhưng mà chính mình cũng gần mười sáu tuổi rồi, chuyện này cũng không tính là mất mặt.
Người ta mười tám tuổi đã có thể kết hôn, tại sao lại không thể ở bên nhau sớm một chút chứ?
"Vậy tớ nói cho cậu, cậu đừng nói cho những người khác nhé."
Tống Sở che miệng: "Cậu nói đi, tớ tuyệt đối không nói ra."
Tôn Á ghé vào tai cô nói mấy câu.
Tống Sở trợn tròn mắt: "Cậu, cậu cùng lớp trưởng... Lớp trưởng lớn hơn cậu đến mấy tuổi đấy..."
"Đúng vậy, anh ấy lớn hơn tớ mấy tuổi, còn chê tớ nhỏ tuổi đấy, còn không chịu bằng lòng. Sau đó tớ liền nói sau khi tốt nghiệp đại học mới ở bên nhau, mặc dù anh ấy đã đồng ý, nhưng bây giờ vẫn phải bồi dưỡng tình cảm một chút, cậu nói có đúng không. Thật ra tớ cũng không còn nhỏ nữa, khi chúng ta học cấp ba đã có người bí mật ở bên nhau đấy."
Tống Sở há to miệng, không biết nên nói gì.
"Không cho phép nói cho người khác biết."
Tống Sở gật đầu: "Tớ hứa sẽ không nói cho ai, ngay cả anh Tiểu Bác cũng không nói."
TBC
Tôn Á ngắt ngang một câu: "Cậu nói với anh ấy cũng không sao, anh ấy cũng sẽ không để lộ chuyện này ra đâu."
Tống Sở: “...”