Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 597 - Kết
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:14:33
Lượt xem: 19
Trong phòng tiếp khách, Giang Bác liên tục nhìn đồng hồ trên tay.
Lãnh đạo lớn đang nói về công việc chế tạo máy bay với các đồng chí trong ban hạng mục máy bay.
Dù sao sau khi thực nghiệm máy bay sẽ bắt đầu sản xuất, vì khiến kỹ thuật luôn ở tuyến đầu, hạng mục này còn cần tiếp tục.
Lãnh đạo lớn vì chuyện này mà kêu mọi người đến.
Mọi người trong phòng họp hưng phấn thảo luận, giống như nhìn thấy tương lai Hoa quốc đứng trên đỉnh nước lớn công nghiệp.
Giang Bác: "..."
Anh muốn về trường lên lớp.
Khó khăn lắm mới thảo luận xong rồi, lãnh đạo lớn thế mà còn kêu mọi người cùng đi ăn cơm, bên ông sẽ cung ứng thức ăn.
Giang Bác xách túi định đi.
TBC
Lãnh đạo lớn cười hỏi: “Đồng chí Tiểu Bác, nghe nói cậu gặp phải khó khăn?"
Giang Bác nói: “Không có."
Lãnh đạo lớn nói giỡn: “Tôi còn định giúp cậu ra chủ ý, nếu không cần thì thôi vậy.”
Giang Bác: “Có một chút.”
Lãnh đạo lớn chỉ cái ghế, nhân viên cần vụ lập tức bưng đồ ăn đến.
Lãnh đạo lớn kêu Giang Bác ăn cơm trước, chuyện lớn gì đợi ăn xong mới tính.
Khó khăn lắm mới ăn xong, Giang Bác nghiêm túc nhìn lãnh đạo lớn, nhìn ông uống trà, chậm rãi gói điếu thuốc, liếc nhìn anh, dường như suy xét đến người ta còn nhỏ, lại dập tắt điếu thuốc.
“. . .”
“Được rồi, vừa rồi là tôi cho cậu thời gian, để cậu suy xét rõ ràng có muốn tiếp tục nghe không.”
Giang Bác: "... Nghe."
Lãnh đạo lớn cười nói:
“Chuyện của cậu trong nước hiện tại sẽ không được chấp nhận, cậu nghĩ đi, xã hội cũ còn lưu truyền một câu cùng họ không hôn, kết thân hai họ. Huống chi cậu là quan hệ anh em thì càng không được chấp nhận.”
Giang Bác kiên định nói: “Sở Sở không phải em gái của tôi, đó là người khác cho rằng như vậy."
Giang Bác cảm thấy thế giới này quy củ quá nhiều, trong mạt thế không ai thèm quản những chuyện này, đương nhiên, cũng không ai hẹn hò, ngẫm lại thì bên này tốt hơn.
"Nhưng người khác nghĩ như vậy, ở trong mắt người khác quan hệ của hai người là anh em, nếu hai người bên nhau sẽ phải đối mặt giông tố.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-597-ket.html.]
Giang Bác nhíu mày, vẫn cảm thấy không có gì phải sợ.
“Có lẽ cậu không e ngại, nhưng còn người cậu để ý thì sao? Suy nghĩ của mỗi người là khác nhau, năng lực chịu đựng cũng khác. Đối với cậu là cỏn con, nhưng với người khác là chuyện lớn bằng trời.”
Giang Bác nghe thế mới nhìn thẳng vào sự việc.
Dường như Sở Sở để ý người khác.
Chân mày Giang Bác càng nhíu chặt, hiển nhiên tâm trạng bắt đầu bức bối.
Lãnh đạo lớn không hù dọa anh, từ khía cạnh này đủ thấy mặc kệ đứa trẻ này có thiên phú ở mặt nào đó thì vẫn là một đứa nhóc.
Lãnh đạo lớn thật sự thích anh, nên đưa ra chủ ý: “Dời hộ khẩu, một mình đứng tên.”
Giang Bác: "... Cha mẹ sẽ giận.”
Họ mà giận thì Sở Sở cũng sẽ không vui vẻ.
"Về sau sẽ chuyển về thôi.” Lãnh đạo lớn cười nói: “Cứ lấy lý do là cơ quan cần làm, giống như nhiều người nghiên cứu khoa học vì công việc giữ bí mật, tất cả hồ sơ đều sẽ bị niêm phong. Tôi nghĩ cha mẹ của cậu không phải loại người đầu óc cổ hủ.”
Thật ra lãnh đạo lớn cảm thấy biện pháp tốt nhất là tìm hai cha mẹ trên danh nghĩa, nhưng ông ấy cảm thấy ơn sinh không bằng ơn dưỡng, người nhà họ Tô nuôi nấng đứa nhỏ này thì không thể xóa bỏ mối quan hệ đó, không thể vì chuyện gì đó mà vứt bỏ lằn ranh giới hạn.
Hai đứa còn nhỏ, trước tiên dời hộ khẩu, thời gian lâu tự nhiên có thể cởi bỏ quan hệ cũ của hai người.
“Đồng chí Tiểu Bác, dù là vì người mà cậu để ý cũng nên giải quyết quan hệ giữa các người trước, rồi mới nghĩ đến chuyện khác." Lãnh đạo lớn vỗ vai anh: “Sắp có người yêu, cũng nên trưởng thành đi.”
Ngón tay Giang Bác nhích nhẹ, hiển nhiên đang suy xét vấn đề này.
Rời khỏi chỗ lãnh đạo lớn, nhớ buổi chiều không có môn học nên anh trực tiếp ngồi xe về nhà.
Tống Sở quả nhiên về nhà, nhưng không gặp mặt anh, cô chỉ hướng căn phòng, làm động tác gõ chữ.
Giang Bác nhướng mày, vào phòng mình, mở ra máy vi tính.
Quả nhiên Sở Sở gửi tin nhắn cho anh.
“Anh Tiểu Bác, hôm nay em đi tìm cha, cha đồng ý sẽ suy xét lại, anh hãy yên tâm.”
Giang Bác đột nhiên mím môi cười cười, tâm trạng sung sướng, tay vẫn gõ chữ:
“Anh có thể lo.”
“Đó cũng là việc của em.” Tống Sở nói: “Là chuyện của hai chúng ta.”
Giang Bác càng vui vẻ, trong mắt lấp lánh ánh sáng:
“Được.”