Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 104
Cập nhật lúc: 2024-11-10 15:04:20
Lượt xem: 120
"Con đang làm gì?" Trình Hoan mở miệng, ngữ khí có chút nguy hiểm.
Nước canh dính vào người máy giặt giặt không sạch, còn phải giặt tay, mùa đông quần áo dày, dính nước rất nặng, giặt một món đều tốn công, nghĩ đến chuyện này, Trình Hoan liền có chút tay ngứa.
Nếu không thì đánh một trận, thằng nhóc xấu xa này phải đánh, không đánh không nghe lời!
Tinh Tinh đối với việc m.ô.n.g mình sắp gặp nguy cơ hoàn toàn không biết trước, ngược lại cảm thấy mình làm được một chuyện lớn, cậu nhếch miệng, đối mẹ cười ra một loạt gạo kê nha: "Mẹ con tới giúp mẹ!"
Thái độ rất kiêu ngạo.
Sức lực cậu nhỏ, bưng mâm phải cố hết sức, Trình Hoan hơi lo lắng, sợ cậu đánh đổ mọi thứ xuống, không có đồ ăn chỉ là chuyện nhỏ, nếu làm vỡ đĩa sứ, b.ắ.n lên người liền không tốt.
"Chỗ này không cần Tinh Tinh giúp, con đi chơi đi, thứ này mẹ bưng là được." Trình Hoan khom lưng, muốn tiếp nhận đồ trong tay cậu.
Cô giơ tay ra, Tinh Tinh lại quay người né tránh, cậu bước chân ngắn nhỏ, nâng mâm đồ ăn kia, thật cẩn thận mà đi đến bàn ăn.
Bàn ăn cao hơn Tinh Tinh một chút, cậu căn bản để không tới, tiểu gia hỏa nâng tay, run run rẩy rẩy đẩy mâm về phía trước, cái đĩa đồ ăn đụng tới cạnh bàn ăn, mắt thấy liền phải đánh đổ, thời khắc nguy cấp, Trình Hoan tiếp nhận mâm đồ ăn từ trên tay con trai, đặt ổn định vững chắc ở trên bàn cơm.
Tinh Tinh căn bản không biết vừa mới nguy hiểm, thấy mâm bị mẹ lấy đi, cậu còn có chút không vui, bĩu môi nói: "Mẹ con cũng có thể."
Trình Hoan ha hả cười hai tiếng, đến sô pha ngồi xuống vẫy tay với cậu: "Lại đây."
Tiểu thí hài hoàn toàn không cảm giác được nguy cơ, tung ta tung tăng thò lại gần, mới vừa đi tiến, đã bị mẹ lột quần, đánh vài cái trên m.ô.n.g chụp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-104.html.]
Hết thảy đều phát sinh quá nhanh, Tinh Tinh còn chưa kịp xin tha, trên m.ô.n.g đau đớn liền truyền tới, cậu trề môi, trợn to mắt, khó có thể quay đầu mà nhìn mẹ, trong mắt dần dần chứa đầy nước mắt, cuối cùng, giọt nước mắt đầu tiên rớt xuống, Tinh Tinh cũng há mồm gào ra: "Mẹ... Aaa..."
"Khóc cái gì mà khóc?" Trình Hoan xách quần lên cho cậu, lại bảo cậu giơ tay để cởi áo, Tinh Tinh khóc chít chít, nhưng thật ra rất nghe lời. Áo bông nhỏ dính nước đồ ăn bị cởi ra ném tới một bên, Trình Hoan đứng dậy rời đi, chỉ chốc lát lại cầm áo khoác ra.
Nguyệt
Tinh Tinh còn rơi nước mắt, nhìn thấy áo tự giác giơ tay, để mẹ mặc xong quần áo, biểu tình trên mặt Trình Hoan vẫn luôn lạnh lùng, nhìn cậu khóc cũng không dễ, kéo khoá áo khoác lên, mới mở miệng hỏi: "Con có biết động tác vừa nãy rất nguy hiểm hay không..."
Tiểu thí hài căn bản không cảm thấy mình làm chuyện gì nguy hiểm, Trình Hoan liền lăn qua lộn lại nói, nói vài lần cậu mới hơi sợ, tay nhỏ lau một giọt nước mắt cuối cùng, nhận sai nói: "Mẹ về sau con không dám nữa."
"Ừ." Con trai khóc lâu như vậy, Trình Hoan cũng không phải không đau lòng, nhìn thấy cậu biết sai, vẻ mặt rốt cuộc hòa hoãn, rút khăn giấy ra lau khô nước mắt trên mặt cho cậu, lại thò lại gần, hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ của cậu: "Con ngoan ngoãn, đừng làm cho mẹ lo lắng."
Tiểu gia hỏa chảy quá nhiều nước mắt, hôn trên mặt đều là vị mặn, Trình Hoan đổ chén nước, bảo cậu uống một chút, bản thân đứng dậy đi vào phòng bếp, trong nồi canh còn nấu, cô đi đến xem.
Người trong phòng bếp một chốc một lát sẽ không ra, Tinh Tinh bĩu môi, đợi một lúc, bấm một số điện thoại.
Giang Minh Viễn mới vừa đem những cái tâm tư hỗn độn đó ném tới một bên, di động liền vang lên, là tiếng chuông anh đặt riêng cho Tinh Tinh. Anh có chút ngoài ý muốn, nhanh như vậy liền hỏi rõ ràng rồi? "Alo, Tinh Tinh sao vậy?"
"Ba!" Thanh âm Tinh Tinh bên kia rất nhỏ, như là lén lút, kêu một tiếng, tiếng nói còn mang theo khóc nức nở: "Mẹ đánh con."