Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 242
Cập nhật lúc: 2024-11-11 12:33:07
Lượt xem: 73
Anh nói qua tình hình trước đây, sau đó nói với Trình Hoan: "Sau này ba bữa đều giao cho anh ta đi, em cũng không cần bận rộn như vậy nữa."
Lời này khiến Trình Hoan không đồng ý lắm: "Em không bận, hơn nữa nấu ăn cũng giống như đi học, lâu không động vào thì sẽ không quen tay
Giang Minh Viễn cũng không cưỡng cầu việc này: "Vậy khi nào em muốn làm thì làm, không muốn làm thì giao cho đầu bếp"
Anh lại gắp cho Trình Hoan một cái bánh bao súp, dùng giọng nói bình thản nói lời ngọt ngào: "So ra thì anh cũng thích đồ ăn do em làm hơn"
Trình Hoan không biết nên tiếp lời như thế nào, trực tiếp coi như không thấy, cô nghiêng đầu nhìn về phía phòng bếp, không nhìn thấy người bên trong: "Đầu bếp mà anh nói đâu?"
"Ở tầng dưới."
Trình Hoan: "..."
Được rồi, đối với vị này mà nói thì mua một căn hộ chỉ là một việc cực kỳ đơn giản mà thôi....
Ăn cơm xong, Giang Minh Viễn đi làm, Trình Hoan đưa Tinh Tinh đi thăm cô giáo.
Nhà mới của cô giáo cũng ở đường Tân Tự, cách khu chung cư trước đây Trình Hoan ở rất gần. Hai người hẹn nhau lúc mười giờ sáng. Lúc cô đến thì cô giáo đã đợi sẵn từ trước.
Đó là một cô gái có vẻ ngoài trông khoảng hai mươi tuổi, gương mặt như búp bê, cao không đến một mét sáu, lúc cười lên có hai má lúm đồng tiền, khiến người ta dễ dàng có hảo cảm.
Trình Hoan và đối phương trò chuyện suốt hai giờ đồng hồ, lúc rời đi hai bên đều rất hài lòng, chỉ có Tinh Tinh là trông có chút lo lắng, vừa ra khỏi cửa liền ôm chân cô hỏi: "Mẹ, con phải đi học sao?"
"Đúng vậy, không phải trước đây chúng ta đã nói rồi sao?"
"Nhưng con không muốn đi." Gương mặt bạn nhỏ đầy đau khổ: "Con muốn ở nhà chơi đồ chơi."
Trình Hoan: "..."
Cô mặc kệ suy nghĩ hão huyền của con trai, đưa con xuống dưới lầu. Tài xế đã chờ ở bên dưới, hai người lên xe rồi trực tiếp về nhà.
Trên đường về, bọn họ đi qua hạng mục đang sửa đổi của đường Tân Tự, chỉ qua vài tháng, khu dân cư có chút vắng vẻ đó đã bị phá hủy gần một nửa.
Nguyệt
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-242.html.]
Trình Hoan nhìn đống đổ nát đó, bảo tài xế dừng xe. Đợi đến khi xe dừng hẳn lại bên đường, cô vỗ vai Tinh Tinh chỉ ra ngoài cửa sổ: "Con có nhìn thấy các chú các cô ở bên kia không?"
Tinh Tinh mở to mắt bám vào cửa sổ, gật đầu.
"Nếu như con không đi học, sau này sẽ phải đi theo các cô chú cùng nhau đi dỡ nhà."
Cậu nhóc rụt cổ.
Công trường đang làm việc một cách khí thế ngất trời, máy móc làm việc không ngừng, chỉ trong chốc lát, một nửa căn nhà hoàn chỉnh đã sụp đổ, một khối vật liệu kiến trúc đập xuống mặt đất, bụi bặm nổi lên mù mịt, máy xúc đi đến, xúc khối rác vật liệu đó đi.
"À, không đúng." Trình Hoan nhìn một chút, rồi đổi cách nói: "Không đi học thì ngay cả dỡ nhà cũng không làm được."
Cô nhìn Tinh Tinh, nói một cách tiếc nuối: "Vì con cũng không biết lái máy xúc.
Tinh Tinh nhìn đến sắp khóc, bên ngoài bụi đất mù mịt, nhìn một chút đã thấy cực kỳ không thoải mái. Cậu nhóc che mũi, không dám nói không đi học nữa, cậu kéo tay áo của Trình Hoan, nhỏ giọng thúc giục: "Mẹ, chúng ta mau về nhà đi"
Trình Hoan dừng ở đây chính là để hù dọa cậu bé một chút, mục đích đã đạt được, đương nhiên không cần tiếp tục ở lại. Ô tô khởi động, tiếp tục đi về phía trước. Tinh Tinh ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, vẻ mặt suy tư. Cậu nghĩ ngợi một lúc, nghiêng đầu nói với Trình Hoan: "Mẹ, chúng ta đi mua cặp sách đi."
"Được."
"Phải là một cái thật đẹp."
"Được."
"Con còn muốn cặp sách có hình siêu nhân"
Trình Hoan cười quay đầu lại, nhéo chóp mũi của cậu: "Được, mẹ sẽ mua cặp sách có hình siêu nhân cực kỳ ngầu cho con."
Tinh Tinh mừng rỡ hò reo, nhảy nhót ăn mừng trên ghế một chút, sau đó bắt đầu bày tỏ tâm ý: "Mẹ, con thích nhất là đi học....
Trình Hoan giải quyết xong vấn đề đi học của con, bên kia Giang Minh Viễn cũng biết được một thông tin mới. Chuyện mà anh cho người đi điều tra vẫn chưa có kết quả, nhưng lại biết được một vài chuyện kỳ lạ ở nước M. "Cậu nói gần đây bà ấy qua lại thân thiết với một cô gái trẻ?" Giang Minh Viễn tựa lưng vào ghế, giọng nói lãnh đạm: "Chắc không chỉ có những thứ này thôi đúng không?"