Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 254
Cập nhật lúc: 2024-11-11 12:37:00
Lượt xem: 47
"Sao lại chẳng có lợi ích gì? Chỉ cần hoạt động này nổi tiếng ra bên ngoài, sẽ có thể thu hút khách du lịch đến, thúc đẩy phát triển du lịch, đối với doanh nghiệp mà nói đây là một việc tốt đó chứ."
"Cũng phải, có người thì sợ gì không kiếm được tiền." Trình Hoan đi quanh một vòng, sờ cằm: "Em có nên mở sạp hàng ở đây không nhỉ? Có vẻ sẽ kiếm được nhiều đấy."
Giang Minh Viễn: "... Đưa em đến đây là để chơi mà."
Trình Hoan cười hì hì: "Đùa chút thôi mà."
Miệng cô nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng đã tính đến khả năng mở một chi nhánh ở đây rồi.
Mỗi bục biểu diễn Trình Hoan đều dừng lại xem một lúc lâu, tay không ngừng cầm đồ ăn vặt.
Nguyệt
Thời gian thấm thoát trôi qua, rất nhanh đã sắp đến rạng sáng.
Dường như nhận được chỉ thị, tất cả các tiết mục đều dừng lại, nơi này ngay lập tức trở nên yên tĩnh, du khách vô cùng mơ hồ, không biết đang xảy ra chuyện gì.
Trình Hoan cắn một hạt dưa, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giang Minh Viễn, gương mặt đối phương bình thản, rõ ràng là không có gì ngạc nhiên.
"Anh định làm gì vậy?"
"Qua đây." Giang Minh Viễn không trả lời, kéo tay cô tiếp tục đi về phía trước.
Mặt đất ven sông không hoàn toàn bằng phẳng, có chỗ nhô lên, nhưng bây giờ chỗ này không có người, tầm mắt rất tốt.
Bên tai là tiếng sóng nước trên sông vỗ vào bờ đê, Trình Hoan nhìn xung quanh, không nhìn thấy gì: "Ở đây còn có gì nữa sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-254.html.]
"Đợi một chút."
Trong lòng Trình Hoan có suy đoán, mím môi bình tĩnh lại, thời gian như trôi qua vô cùng chậm, cuối cùng cũng đến mười hai giờ.
Tháp chuông ở phía xa reo lên một tiếng, dường như chỉ là báo hiệu bình thường, các tòa nhà ở bên kia đang tối đen như được nhuộm màu, tiếng âm nhạc vang lên, ánh đèn nhiều màu sắc nhấp nháy theo nhịp nhạc.
Màn hình led cũng sáng lên theo ánh đèn, nhưng xuất hiện trên đó không phải là quảng cáo hay gương mặt của ai đó, mà là những món ăn màu sắc hấp dẫn, nửa đêm mà chiếu thức ăn thế này thực sự là giày vò người khác mà, du khách còn đang ở đây vừa nhìn màn hình nuốt nước bọt, vừa tìm sạp hàng ở gần nhất, mua đồ ăn vặt cho vào miệng.
Tất cả mọi người đều không biết trên màn hình sẽ phát những hình ảnh như vậy, nhùng Trình Hoan biết, cô có chút dở khóc dở cười, trong lòng thấy vừa cảm động lại có chút xấu hổ, kéo góc áo anh nhỏ tiếng hỏi: "Anh làm cái này để làm gì vậy?"
"Để hình ảnh bình thường thì không thích hợp lắm, nên để những thứ này." Anh có chút căng thẳng: "Có phải em không thích không?"
"Không phải." Mặc dù thực sự có chút xấu hổ, nhưng thật lòng mà nói tấm lòng này của anh rất cảm động, cô tựa lên hàng rào bao quanh, mặt hướng về bờ sông bên kia, thanh âm nhẹ nhàng dường như có thể tan vào cơn gió: "Cảm ơn quà sinh nhật của anh."
"Nếu như em thích..." Người đằng sau tiến lại gần, dang rộng tay ôm lấy vòng eo của cô, tay còn lại đưa chiếc hộp gấm đến trước mặt cô: "Vậy gả cho anh có được không?"
Không có cảnh reo hò của quần chúng vây quanh như trong phim tình cảm, chỉ có hai người họ, chỉ có ánh đèn bên bờ sông chứng giám.
Thực ra Tình Hoan có rất nhiều lý do để nói bây giờ không phải thời điểm thích hợp: Thời gian tiếp xúc quá ngắn, chưa tìm hiểu nhau kĩ càng, hai bên khác biệt nhau quá lớn, mẹ anh không đồng ý, ...
Nhưng con người không thể luôn mãi duy trì sự lý trí, bây giờ cũng vậy, tất cả sự lo lắng trong trí não Trình Hoan đều bị gạt sang một bên, dường như không đợi được mà nói lời đồng ý. ...
Từ cầu hôn đến kết hôn dường như rất nhanh, vào mùa thu năm Tinh Tinh học lên lớp mẫu giáo nhỡ, Giang Minh Viễn và Trình Hoan tổ chức hôn lễ.
Hôn lễ bao cả một khách sạn, hội tụ vô số người nổi tiếng, nhưng lại không hề có phóng viên nào chụp được dù chỉ là một chút ảnh ở bên trong.