Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 73
Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:07:18
Lượt xem: 170
"Mẹ ơi, mẹ ăn món gì vậy?" Cậu nhướn cổ, nhìn thứ trong bát của Trình Hoan: "Con cũng muốn ăn"
"Con không ăn được đâu." Trình Hoan không nhìn cậu, gắp một con tôm cho vào miệng: "Con ăn no rồi, bây giờ phải tiêu hóa cơm."
"Con vẫn ăn được nữa."
"Con không ăn được." Trình Hoan quay đầu lại nhìn cậu: "Mẹ nói không được là không được."
Cậu nhóc bĩu bĩu môi, định qua đó, lại bị Trình Hoan mắng, cậu có chút sợ hãi, mở to mắt nhìn bên đó, rốt cuộc vẫn không dám động đậy.
Trình Hoan ăn xong đi rửa bát, xong ra lau khô tay xoa bụng cậu nhóc, thấy cậu không ồn ào nữa: "Vẫn khó chịu à?"
Tinh Tinh lắc lắc đầu.
Trình Hoan lại hỏi: "Lần sau còn làm vậy nữa không?"
"Lúc con ăn mẹ đã nói thế nào? Mẹ nói nếu con đã ăn no rồi thì không được ăn thêm nữa." Lúc Trình Hoan nói lời này, trên mặt không hề có biểu cảm gì, nhìn rất nghiêm túc: "Lúc con ăn một chiếc bánh, mẹ nói con ăn nữa sẽ bị tức bụng, con còn không nghe. Bây giờ biết sai chưa?"
Tinh Tinh bĩu môi: "Nhưng mà con đói."
"Lúc sau con không đói nữa, mà vẫn thèm ăn."
Cậu nhóc vẫn không nghe lời, nhưng mà cái đầu ngẩng lên dần dần cúi xuống.
Cậu được nuông chiều mấy tháng nay, bắt đầu có mấy tật xấu của trẻ nhỏ rồi, ví dụ như cái tật ham ăn này. Cũng không biết cậu nghe từ đâu, mấy hôm trước cứ đòi ăn gà rán, nhớ ra lại lảm nhảm một hồi, Trình Hoan không đưa cậu đi, còn nói mẹ không yêu con nữa.
Còn hôm nay, là do cô mềm lòng, lúc sau thấy cậu nhóc khóc mếu mới dạy dỗ cậu một chút, cho cậu nhớ kỹ. Tinh Tinh cúi đầu, chầm chậm nắm lấy một ngón tay của Trình Hoan.
Trình Hoan vẫn tiếp tục nói: "Vừa không đúng ý con một cái lại nói mẹ không thích con nữa, vậy nếu mẹ nói mà con không nghe lời, có phải là vì con không còn yêu mẹ nữa không?"
"Con yêu mẹ nhất trên đời!" Cậu nhóc ngay lập tức phản bác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-73.html.]
"Nhưng con đâu có nghe lời mẹ."
"Đúng chưa?"
"Con xin lỗi." Dường như sau khi hạ quyết tâm, Tinh Tinh cuối cùng cũng nói ra được ba chữ này, cậu ngẩng đầu, trên mi vẫn còn vương giọt nước mắt: "Sau này con sẽ nghe lời mà."
"Những thứ này không phải mẹ không muốn cho con ăn, mà là ăn vào không tốt cho con, con vừa thấy thế liền nói mẹ không còn yêu con nữa, mẹ nghe vậy buồn lắm đấy." Trình Hoan nói một hơi, lau nước mắt cho Tinh Tinh: "Đi nào, chúng ta đi tắm."
Tinh Tinh gật gật đầu, nức nở sụt sịt đi theo đằng sau Trình Hoan.
Hai mẹ con họ nhanh cãi nhau cũng nhanh làm hòa, đến khi Trình Hoan tắm xong lên giường, hai người lại bắt đầu thân mật.
Tinh Tinh nằm trên giường, Trình Hoan đọc truyện cho cậu nghe, cậu nhóc nghe chưa được bao lâu thì ngủ mất, nằm dài trên giường, còn khẽ ngáy khò khò.
Trình Hoan nhìn cậu một cái, đắp chăn cẩn thận, cô tắt đèn, nằm trên giường, nghe tiếng ngáy bên tai, lại không tài nào ngủ được, trong não cứ nghĩ ngợi lung tung.
Tối hôm trước bị mất ngủ đến tận sáng sớm, ngày hôm sau lại bị chuông báo thức làm cho tỉnh, sắc mặt Trình Hoan vô cùng không tốt, buồn ngủ đến mức da đầu ngứa ran.
Cô rửa mặt bằng nước lạnh cho bản thân tỉnh táo một chút, nấu xong bữa sáng rồi đi gọi Tinh Tinh dậy, lúc cậu nhóc ăn sáng thì cô gọi điện thoại cho Hồ Thiên Hoa, vẫn là không có ai nghe máy.
Trong lòng Trình Hoan rất khó chịu, nhưng vẫn phải chịu đựng thôi.
Ăn sáng xong, cô đưa Tinh Tinh đi học.
Cổng trường mầm non vẫn đông đúc náo nhiệt như mọi ngày, Trình Hoan giao Tinh Tinh cho cô giáo, hai mẹ con mỗi ngày đều bên nhau, nhìn bóng hình của cậu nhóc dần dần biến mất, Trình Hoan thở dài một hơi, chuẩn bị quay về.
Nguyệt
Cô vừa quay người, liền có một chiếc xe thương vụ đỗ bên đường, cửa xe hạ xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn của người cô mới gặp ngày hôm qua, còn bị cô tưởng tượng đ.â.m cho mấy lần.
Người đó nhìn cô, gương mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Trình tiểu thư, không biết bây giờ cô có thời gian rảnh không?"