Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 93
Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:52:46
Lượt xem: 146
Chu Hằng Viễn bị rắc cơm chó vô mặt, tức giận cúp điện thoại, sau đó lại nghĩ ra điểm không đúng. Người này không phải nói không có suy nghĩ gì khác với mẹ đứa nhỏ sao? Thế bây giờ cậu ta đang khoe khoang cái gì vậy?
Anh ta niết cằm, rơi vào trầm tư, cũng không biết nghĩ tới cái gì mà phát ra tiếng cười hề hề.
Giang Minh Viễn bên này bị cúp điện thoại rồi, cuối cùng cũng chạy xe ra khỏi gara.
Trên lầu, Tinh Tinh tựa trước cửa sổ, nhìn chiếc xe con màu đen chậm rãi chạy đi kia, quay đầu nói với Trình Hoan: "Là xe của ba."
"Cái này con cũng biết?" Trình Hoan có hơi ngạc nhiên.
Xe đã chạy xa không thấy được nữa, Tinh Tinh thu hồi ánh mắt, gật đầu: "Con nhớ mà!"...
Giang Minh Viễn về đến nhà là đi thẳng vào phòng sách, anh còn có công việc phải xử lý.
Sự phấn khích trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn rút đi, hiệu suất làm việc của hôm nay cực kỳ cao, công việc ban đầu dự tính phải mười hai giờ mới có thể hoàn thành, mà chưa tới mười hai giờ đã xử lý xong hết rồi.
Làm việc trong thời gian dài khiến mắt có hơi chua sót, anh nhéo nhéo gốc mũi, nhắm mắt lại ngửa đầu lên, tựa vào trên ghế.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Giang Minh Viễn đang nhắm mắt không động đậy.
Chuông reo một hồi thì dừng lại, qua hai phút lại vang lên một lần nữa, cuối cùng anh cũng mở mắt ra, mò vơ điện thoại, nhấn vào nút nghe.
Giọng nói ở đầu dây bên kia nghe vẫn dịu dàng như mọi lần: "Quầy rầy con làm việc rồi à?"
Giang Minh Viễn vẫn đang ngửa đầu, thản nhiên nói một câu không có.
"Con đứa trẻ này, lúc nào cũng bận bộn đến khuya như vầy, kiếm tiền cũng phải chú ý sức khỏe..." Người kia liên miên không ngừng, nói toàn là những lời quan tâm, Giang Minh Viễn chỉ nghe, thỉnh thoảng đáp một câu, cũng là lời ít ý nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-93.html.]
Bên kia nói xong, trong điện thoại rơi vào im lặng, Giang Minh Viễn cảm thấy có chút mỏi mệt, qua một hồi lại nghe thấy bà nói: "Con vẫn còn đang giận mẹ sao?"
Giang Minh Viễn nói: "Mẹ đừng nghĩ nhiều."
"Mẹ biết tự tiện dẫn người về con không vui, nhưng mà con cũng phải hiểu cho mẹ, con đã chừng này tuổi rồi, đến bây giờ vẫn không có người bầu bạn, lòng mẹ cũng sốt ruột." Người kia thở dài: "Cũng không thể cả đời cứ độc thân như vậy chứ."
Mẹ con hai người mỗi lần nói chuyện đều phải dính đến vấn đề này, khiến Giang Minh Viễn cảm thấy uể oải không thể chịu nổi, anh không muốn tranh chấp, chỉ nói một câu: "Chuyện này con có tính toán."
"Nếu có tính toán thì tốt rồi, mẹ cũng không phải đến giờ vẫn không ôm được cháu." Cố Minh Lệ thở dài, lại thử thăm dò hỏi: "Con thật sự không có nhìn trúng cô gái nào sao?"
Trong đầu có một bóng người chợt vụt qua, Giang Minh Viễn hơi khựng lại, nói không có.
"Không có thì thôi vậy, nếu như có thì con mang về cho mẹ xem." Cố Minh Lệ cũng không phát hiện ra trong chớp mắt kia anh bỗng nhiên chần chừ, lại nói đến một chuyện khác: "Nghe nói gần đây con với nhà họ Sở ồn ào không được vui vẻ lắm?"
Bà nói: "Chuyện này mẹ đã nghe Sở Tầm nói rồi, con bé cũng không phải cố ý, con cần gì phải đối với con gái người ta như vậy hở? Làm người ta xấu hổ, hôm nào con tìm thời gian hẹn người ta...
"Chuyện này không cần nói nữa." Giang Minh Viễn ngắt lời bà: "Con buồn ngủ, mẹ cũng ngủ sớm đi." Nói xong tắt luôn điện thoại.
Mỗi lần cùng mẹ nói chuyện đều chứa đầy sự không vui vẻ, kỳ thực Giang Minh Viễn cũng gần như quen rồi, chỉ là quen không có nghĩa là vui vẻ, anh dựa vào lưng ghế, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, thời gian qua rất lâu, anh mới đứng dậy, đi vào trong nhà tắm.
Trong phòng tắm, nước ấm từ trên đỉnh đầu chảy xuống, dọc theo bên má, đến cơ ngực, vòng eo, lại chia ra thành hai dòng chảy qua chân, rồi men theo mắt cá chân chảy xuống nền nhà.
Giang Minh Viễn ngửa cổ, mặc cho nước xả trên mặt mình, anh nhắm mắt nín thở, qua chừng hai phút mới dùng tay quẹt qua mặt, mở mắt ra.
Nguyệt
Tắm rửa xong, Giang Minh Viễn quấn khăn tắm vào, lau khô đầu rồi chuẩn bị lên giường đi ngủ.