Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Phần 3: Vu Oan 2
Cập nhật lúc: 2024-10-16 16:33:06
Lượt xem: 439
Trên mạng, làn sóng chỉ trích em trai tôi ngày càng dữ dội. Trường học, lớp học, số phòng ký túc xá của nó đều bị đào bới ra, sau đó liên tiếp xuất hiện rất nhiều hình ảnh.
Bàn ghế của nó bị rạch nát bằng dao, trên mặt bàn viết hai chữ "biến thái".
Chăn gối trong ký túc xá bị người ta đổ canh, nước ngọt lên, tất cả đồ dùng cá nhân đều bị vứt vào thùng rác.
Bọn chúng lấy danh nghĩa "trừ hại cho dân", giẫm đạp lên nhân phẩm của em trai tôi để thỏa mãn thú vui.
Trên mạng toàn là những lời tung hô, ca ngợi bọn chúng là anh hùng.
Bác sĩ tâm lý nói tốt nhất là tạm thời đừng để em trai tôi tiếp xúc với internet, vì vậy tôi lấy cớ hại mắt mà tịch thu điện thoại của nó.
Em trai tôi biết hết mọi chuyện.
Nó không hỏi một câu nào, chỉ lật giở mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp tôi mua cho nó, cười nói:
"Chị, đợi em thi đại học xong mình đi du lịch nhé, em muốn đến một nơi thật xa."
"Được, đi đâu cũng được."
Tôi kiện những kẻ đã bạo hành em trai, nhưng vì mấy nam sinh đó đều chưa thành niên, lại do em trai tôi có chống cự, nên cảnh sát kết luận là đánh nhau, mong muốn chúng tôi tự hòa giải.
Một trong số những nam sinh đó, tên là Ngô Phong, hôm sau còn livestream khoe khoang:
"Tôi chẳng sợ gì cả, chú tôi làm ở sở cảnh sát, với lại, tôi đây là thấy chuyện bất bình ra tay, loại cặn bã như Trần Nham, tôi thấy một lần đánh một lần."
Phần bình luận tràn ngập những lời tán thưởng.
[Đúng rồi, chủ thớt đánh hay lắm! Đánh c.h.ế.t con súc sinh đó đi!]
[Loại đàn ông hôi thối này thật kinh tởm!]
[Trần Nham c.h.ế.t đi cho rồi!]
...
Vài ngày sau, Lâm Mộng cũng đăng một đoạn video, cô ta vừa khóc vừa nói trước ống kính: "Xin lỗi, lúc đó tôi đang hôn mê, có thể là tôi nhầm, tôi thật sự không nhớ rõ nữa, mọi người đừng ép tôi nữa."
Đoạn video này vừa được đăng tải, trên mạng lại nổi lên một làn sóng mới.
Cư dân mạng chụp lại biểu cảm của Lâm Mộng, suy đoán cô ta bị đe dọa.
Sau đó lại là một đợt công kích, chỉ trích em trai tôi.
Hôm đó, tôi vừa vào bệnh viện thì thấy em trai tôi đang cầm điện thoại ngẩn người, một bà cô mặc đồ bệnh nhân đứng bên cạnh chỉ tay vào mặt nó mắng:
"Thằng súc sinh nhà mày! Mày c.h.ế.t đi cho rồi, còn sống làm gì nữa..."
Tôi xông đến đẩy bà ta ra, giật lấy điện thoại.
Trên màn hình toàn là những lời lẽ nhục mạ em trai tôi của cư dân mạng.
Tôi đập mạnh điện thoại xuống đất, trừng mắt nhìn bà cô kia: "Cút!"
Bà cô vừa tức vừa sợ, vừa la hét vừa chạy ra khỏi phòng bệnh:
"Ôi trời ơi, không thể tin nổi, chị của thằng biến thái đập điện thoại của tôi, còn định đánh người nữa! Cả nhà này không ai ra gì, bảo sao không có bố mẹ, chắc bị hai chị em này hại c.h.ế.t rồi!"
Tôi tức đến nghẹt thở.
Quay đầu nhìn em trai, nó đang nhìn ra cửa sổ, tấm lưng vốn thẳng tắp giờ đây gù xuống.
Như sắp vỡ vụn ra đến nơi.
Tôi mặt không cảm xúc đi ra ngoài gọi điện thoại: "A lô, anh Mạnh, em là Trần Thanh Vân, em muốn nhờ anh giúp một việc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nhat-ky-ke-phan-xet/phan-3-vu-oan-2.html.]
Tôi nhờ người quen trông chừng cửa phòng bệnh, tránh để em trai bị kích động thêm lần nữa.
Tôi nhất định phải trả lại sự trong sạch cho em trai.
3
Tên nhóc Ngô Phong kia nhờ lần livestream trước mà thu hút được vô số người hâm mộ, trên một nền tảng video nào đó còn có mấy trăm nghìn follower.
Tôi xem hết tất cả những gì nó đăng trên mạng xã hội, phát hiện ra hình như nó biết điều gì đó.
Nên đã dùng nick ảo trà trộn vào nhóm fan của cậu ta, nói chuyện vài hôm rồi kết bạn Zalo với nó.
Cậu ta hỏi tôi: [Em gái xinh đẹp, em cũng muốn giống anh, tăng follow kiếm tiền à?]
Tôi: [Vâng ạ, anh tăng follow nhanh quá, em ngưỡng mộ lắm.]
Ngô Phong bị tôi tâng bốc đến mức mất hết cảnh giác.
Trong lúc trò chuyện, cậu ta vô tình để lộ rằng có người quay được video ở hồ nước hôm đó, em trai tôi căn bản không hề động chạm gì đến Lâm Mộng.
Tôi cố nén kinh hãi hỏi:
"Vậy sao anh không giúp bạn ấy làm rõ?"
Ngô Phong khó hiểu:
"Anh giúp cậu ta làm rõ làm gì! Mọi người đều đang lên án cậu ta, anh là người đầu tiên đánh cậu ta, tranh thủ lúc đang hot livestream tăng follow, em biết mấy ngày nay anh kiếm được bao nhiêu tiền không? Anh không những không giúp cậu ta làm rõ, mà còn bỏ tiền thuê cả đám dư luận viên chửi cậu ta nữa đấy..."
Cả người tôi run lên.
Tên súc sinh này...
Tôi vội vàng chụp lại đoạn chat, định hỏi luật sư xem phải làm thế nào để minh oan cho em trai.
Anh Mạnh bỗng nhiên gọi điện đến:
"Thanh Vân, em trai em... xảy ra chuyện rồi."
Em trai tôi tự tử.
Nó lén ra ban công hóng gió, vừa hay bị người qua đường nhận ra.
Bọn họ chửi rủa nó là súc sinh, còn bảo nó nhảy xuống chuộc tội.
Em trai tôi nhảy thật, từ tầng bảy nhảy xuống.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Tôi đứng ngoài phòng cấp cứu, lòng lạnh như băng.
Tôi không phải người tốt, trước đây vì cuộc sống, vì nuôi em trai, tôi từng làm chuyện xấu.
Đã rất lâu rồi tôi không làm nữa.
Nhưng nhìn ánh đèn chói mắt của phòng cấp cứu trước mặt, chưa bao giờ tôi khao khát g.i.ế.c người đến thế.
Luật sư gửi phương án giải quyết đến, tôi im lặng hồi lâu, hỏi: "Bọn họ có thể ngồi tù không? Những kẻ bạo lực mạng, những kẻ nói dối, những kẻ thuê dư luận viên... có thể ngồi tù không?"
Luật sư cũng im lặng:
"Rất khó. Bằng chứng em cung cấp chỉ có thể kiện Ngô Phong tội vu khống, nhưng cậu ta còn nhỏ tuổi, dựa theo những vụ án trước đây, sẽ không bị phạt nặng đâu."
Nhận được câu trả lời, tôi lại thở phào nhẹ nhõm.
Luật pháp không thể trừng phạt họ.
Vậy thì để tôi làm.