Nhật Ký Ngày Tận Thế (Edit) - Chương 34
Cập nhật lúc: 2024-10-14 17:43:46
Lượt xem: 18
Ngô Tiểu Hinh và Lâm Linh khi đối mặt với xác sống đen sì sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng đối với những xác sống bình thường, nếu họ vẫn còn sợ hãi, thì không thể nào sống sót được từ lúc ban đầu.
Hai người phối hợp nhịp nhàng, Ngô Tiểu Hinh cầm gậy golf đánh bật xác sống phía trước, rồi quay người tiến đến phía sau nó. Lâm Linh, khi Ngô Tiểu Hinh ra khỏi vị trí, liền chĩa thanh kiếm sắt trong tay về phía trước, đ.â.m một nhát, rồi nâng lên, dễ dàng hạ gục xác sống đầu tiên. Ngô Tiểu Hinh đứng phía sau xác sống, không sợ rằng nó sẽ quay lại, trực tiếp ra tay đánh vào cổ xác sống thứ hai, sức mạnh của cô khiến cổ nó bị lõm vào.
Còn chưa dừng lại ở đó, khi xác sống bị đánh lệch đầu, Ngô Tiểu Hinh nâng chân phải lên, dùng cơ thể của xác sống làm đà, nhảy lên không trung, dùng đầu gậy golf cứng nhất đập mạnh vào thái dương của xác sống. Đầu gậy golf cắm sâu vào trong đầu xác sống, Ngô Tiểu Hinh nhờ vào lực rơi xuống, lại đá vào xác sống, đồng thời rút gậy golf ra, chân vừa chạm đất cùng lúc với cơ thể xác sống.
Những người sống sót đứng phía sau, trước đây đã tuyệt vọng, giờ đây nhìn thấy hai người hạ gục hai xác sống một cách gọn gàng, mắt họ mở to kinh ngạc.
Dương Khoát và Phí Văn Hiên đang đứng dậy cũng ngây ra tại chỗ, trong khi Lưu Á Nam đã chuẩn bị tiến đến thì càng thêm sốc, thanh gậy bóng chày trong tay rơi xuống đất mà không hay biết, chỉ ngơ ngác nhìn hai người đánh c.h.ế.t hai xác sống rồi lại vòng ra sau hai xác sống còn lại.
Hai người cùng nhảy lên, đá vào hai xác sống phía trước, sau đó đứng lại, dựa lưng vào nhau bắt đầu chiến đấu.
Chẳng bao lâu sau, sáu xác sống đều ngã xuống. Lâm Linh cúi xuống nhặt viên ngọc đã lòi ra và viên ngọc trước đó, đưa cho Ngô Tiểu Hinh.
Ngô Tiểu Hinh nhận lấy, nhân lúc mọi người còn đang ngạc nhiên về sức mạnh của họ, liền ném vào không gian.
“Các cậu rõ ràng mạnh mẽ như vậy, sao vừa rồi không ra tay?”
Lôi Lôi, đang chìm đắm trong nỗi buồn, khi hai người kết thúc trận chiến liền đứng dậy, chạy tới trước mặt Ngô Tiểu Hinh và tát một cái.
Mắt đỏ ngầu, cô ta gắt gao nhìn Ngô Tiểu Hinh.
Bị tát đột ngột, Ngô Tiểu Hinh quay mặt sang một bên, không lập tức quay lại, chỉ chăm chú nhìn vào nền gạch, ánh mắt dần mất đi cảm xúc.
Lâm Linh thì sau một chút ngỡ ngàng, nâng tay phải lên, tát vào mặt trái của Lôi Lôi.
Vì việc diễn ra đột ngột, Lưu Á Nam đứng sau Lôi Lôi còn chưa kịp ngăn cản, Dương Khoát và Phí Văn Hiên lại đứng khá xa, cộng thêm hành động của Lôi Lôi và Lâm Linh đều rất nhanh.
“Cậu đánh tôi làm gì!” Lôi Lôi tức giận mất lý trí, sau khi bị Lâm Linh tát một cái, định lao vào đánh nhau với Lâm Linh, nhưng bị Lưu Á Nam giữ lại: "Lôi Lôi, bình tĩnh nào.”
“Làm sao tôi bình tĩnh được, tôi vừa thấy Ngô Tiểu Hinh kéo Lâm Linh không cho cô ấy xuống g.i.ế.c xác sống, họ rõ ràng mạnh mẽ như vậy mà lại đứng nhìn, để tôi thấy bố mình bị giết, cậu bảo tôi làm sao bình tĩnh, tôi còn tưởng họ là bạn tốt, bạn tốt mà làm vậy sao??!”
Lôi Lôi không ngừng giằng co, khiến Lưu Á Nam có chút không kiểm soát được, nhưng khi nghe thấy lời của Lôi Lôi, cậu ta ngẩn ra, Lôi Lôi nhân lúc này lại lao về phía Ngô Tiểu Hinh, chỉ có điều bàn tay phải vừa dơ lên đã bị Lâm Linh nắm lấy.
Mọi người cũng vì nghe thấy tiếng gào thét của Lôi Lôi mà nhìn về phía Ngô Tiểu Hinh, những người sống sót đã được cứu sống mặc dù không biết Ngô Tiểu Hinh, nhưng nghe Lôi Lôi nói vậy cũng đều nhìn cô với ánh mắt khinh thường.
Người ta trong tình huống nguy hiểm không cứu người mà còn ngăn cản người khác cứu, kiểu người ích kỷ như vậy ở đầu ngày tận thế bị những người còn giữ lương tri coi thường.
Ngô Tiểu Hinh sau khi nghe Lôi Lôi hét lên, bỗng nhớ ra một điều quan trọng, vội vàng quay đầu nhìn về phía bậc thang, nơi trước đó họ đã đứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nhat-ky-ngay-tan-the-edit/chuong-34.html.]
Nhưng ngay lập tức, cô gào lên, lao về phía trước.
Mọi người bị hành động đột ngột của Ngô Tiểu Hinh làm cho hoảng sợ, khi nhìn theo hướng cô lao đến, họ thấy mẹ Lưu, không biết từ lúc nào đã biến thành xác sống, lúc này đang gặm cắn đứa trẻ trong lòng.
Đứa trẻ vẫn mở to đôi mắt lớn, nhìn chăm chú về phía Ngô Tiểu Hinh. Khi thấy Ngô Tiểu Hinh chạy đến, nó bỗng nở nụ cười, bất chấp việc mẹ Lưu đang cắn vào cổ mình, hai tay nó duỗi ra về phía Ngô Tiểu Hinh, môi mấp máy: “Ôm ôm!”
Cảnh tượng này, ngay cả người kiên cường nhất cũng không khỏi chạnh lòng. Ánh mắt nhìn về phía Ngô Tiểu Hinh lao tới không còn trách cứ nhiều nữa.
Nếu vì bảo vệ đứa trẻ, thì mọi thứ đều có thể hiểu.
Lưu Á Nam thấy mẹ Lưu đã trở thành xác sống, đau lòng kêu lên, chậm một bước so với Ngô Tiểu Hinh, lao lên cầu thang, nhưng chỉ có thể nhìn Ngô Tiểu Hinh lộn xộn giành lại đứa trẻ từ tay mẹ Lưu, rồi giơ gậy golf đẩy mẹ Lưu sang một bên.
Cậu ta tức giận gào lên, đẩy Ngô Tiểu Hinh ra và lao tới ôm mẹ Lưu.
Dương Khoát và Phí Văn Hiên theo sau, giữ chặt Lưu Á Nam, kéo cậu ta ra khỏi mẹ Lưu đã trở thành xác sống. Trong khi đó, Lâm Linh trong lúc mọi người đang hỗn loạn, đã đỡ hai cậu bé nhỏ đang nằm trên đất dậy.
Cả hai cậu bé đều bị cắn, vết thương chảy m.á.u đã bắt đầu đổi màu, gương mặt nhỏ xíu vì đau đớn mà nhăn lại, khiến Ngô Tiểu Hinh, đang ôm đứa trẻ trong lòng, cảm thấy đau xót. Cô tiến lại giúp Lâm Linh, mỗi người ôm một đứa trẻ xuống cầu thang.
Tuy nhiên, không ai nhận ra rằng cô bé lạnh lùng im lặng, Lý Khánh Nhã, lúc này đã không thấy đâu. Đến khi Phí Văn Hiên nhớ ra, anh ta mới thấy cô bé chạy ra từ trong nhà với một cái chổi, thở hổn hển, phía sau là một hàng dài xác sống.
“Chạy đi!” Thấy cảnh tượng này, Phí Văn Hiên liền lao tới ôm Lý Khánh Nhã, hô lớn với tất cả mọi người phía sau. Rồi chạy ra khỏi tòa nhà.
Bởi vì ôm hai đứa trẻ nên Ngô Tiểu Hinh không thể chạy nhanh, Lâm Linh đã đặt đứa trẻ đang ôm vào lưng Ngô Tiểu Hinh, vừa chạy vừa nhận lấy đứa trẻ khác từ Ngô Tiểu Hinh, cùng nhau chạy trốn.
Những người sống sót khác vẫn còn nằm trên đất, không nhận ra xác sống, chỉ nhìn thấy nhóm Ngô Tiểu Hinh ôm theo trẻ con và kéo Lưu Á Nam cùng Lôi Lôi biến mất nhanh chóng. Đến khi họ phản ứng lại, thì đã bị đám xác sống xuất hiện bên ngoài phát hiện, và khi muốn rời đi, chỉ còn cách g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả xác sống.
Nhờ có những người sống sót phía sau cản trở, nên Ngô Tiểu Hinh họ rời đi rất thuận lợi.
Nhưng xác sống ban ngày rất hoạt bát, và bởi vì tiếng động vừa rồi đã thu hút một đám lớn xác sống đến. Không thể lặng lẽ rời đi, họ nhìn thấy đám xác sống đang ào ạt xông tới từ bốn phía, trong khi những đứa trẻ trong lòng và trên lưng đã bắt đầu có dấu hiệu biến đổi. Nếu họ để chúng lại, thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Tuy nhiên, không ai đề xuất vứt bỏ trẻ em, chỉ thành một vòng tròn, bảo vệ Lôi Lôi, Lưu Á Nam và Ngô Tiểu Hinh ở giữa .Dương Khoát, Lâm Linh đang ôm một đứa trẻ, cùng Phí Văn Hiên vừa đặt Lý Khánh Nhã xuống đứng bên ngoài, nhìn đám xác sống ào đến.
“Chị ơi, em không muốn chết!” Đứa bé trai trong lòng Lâm Linh nhìn cô, nước mắt chảy ra làm trái tim Lâm Linh đau nhói! Nhưng không thể nói ra lời an ủi!
Đứa bé trai trên lưng Ngô Tiểu Hinh bị Dương Khoát đặt xuống đất, lúc này đã đứng không vững, nhưng vẫn giữ chặt gấu quần của Ngô Tiểu Hinh, ngước đôi mắt đã bắt đầu lồi ra, nhìn chằm chằm vào Ngô Tiểu Hinh, nói: “Chị ơi, mẹ em có phải đã c.h.ế.t rồi không?”
Nghe câu này, Ngô Tiểu Hinh rùng mình, cúi đầu nhìn đứa trẻ đáng yêu có gương mặt xinh xắn như con gái, nhưng da đã dần chuyển xanh, cổ họng nghẹn lại, đầu mũi chua xót. “Mẹ đã biến thành thiên thần, sẽ mãi mãi bảo vệ Tiểu Minh!”
Tiểu Minh nở nụ cười, mang nét tươi cười như con gái, nói: “Em biết mẹ sẽ không bỏ rơi em mà!” Rồi từ từ nhắm mắt lại, cơ thể trượt xuống đất, miệng lẩm bẩm: “Mẹ sẽ không bỏ rơi Tiểu Minh đâu!”