Nhật Ký Ngày Tận Thế (Edit) - Chương 42
Cập nhật lúc: 2024-10-17 11:53:22
Lượt xem: 9
“Có chuyện gì sao?” Cánh cửa vừa mở ra, thân hình Thẩm Bân lập tức hiện ra phía sau cánh cửa, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười mà Ngô Tiểu Hinh không thể ưa nổi, như thể mọi hành động của cô đều nằm trong tầm kiểm soát của gã ta.
“Tôi muốn biết mọi thông tin về thây ma!” Cô cố gắng nở một nụ cười, để tránh trông quá lạnh lùng.
“Oh!” Thẩm Bân kéo dài giọng, như thể gã ta đã biết trước điều này, liếc nhìn vẻ mặt gượng gạo của Ngô Tiểu Hinh rồi xoay người bước vào phòng: “Vào đi!”
Thấy Thẩm Bân đồng ý một cách dễ dàng, Ngô Tiểu Hinh có chút do dự, nhưng nghĩ đến việc tìm hiểu thông tin về thây ma và sự hiện diện của Lý Tuấn trong phòng, cô nghĩ gã ta sẽ không làm điều gì quá đáng, rồi bước vào phòng.
Phòng này cũng lớn không kém phòng khách bên ngoài, bày trí đơn giản, đầy chất nam tính!
“Cứ ngồi tự nhiên!” Thẩm Bân không nhìn Ngô Tiểu Hinh, gã ta bước thẳng đến chiếc bàn ở góc phòng, trên đó có một chiếc máy tính xách tay đang hiển thị những công thức mà Ngô Tiểu Hinh không thể hiểu nổi. Lý Tuấn thì đang yên tĩnh ngủ trên giường, chăn đắp kín người.
Ngô Tiểu Hinh bước tới, nhìn Thẩm Bân thao tác nhanh nhẹn trên máy tính, rồi ngồi xuống mép giường, cảm thấy khó mở lời khi thấy gã ta chăm chú như vậy.
“Có gì muốn biết thì cứ hỏi!” Chờ mãi không thấy Ngô Tiểu Hinh lên tiếng, Thẩm Bân nhấn phím Enter rồi xoay ghế quay về phía cô.
“Mọi thứ!”
Thẩm Bân gật đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ngô Tiểu Hinh và thu lại nụ cười: "Bây giờ chắc cô cũng biết tình hình rồi. Chính phủ đã đưa những người có địa vị cao ra khỏi thành phố, còn lại chỉ là những người dân bình thường, bị cấm rời đi.”
“Anh cũng thuộc tầng lớp thượng lưu, sao lại vẫn ở đây? Sao không rời đi cùng họ?” Nhìn vào nơi ở của gã ta, Ngô Tiểu Hinh biết gã ta không phải người tầm thường. Nếu nói là vì Lý Tuấn, cô lại càng không hiểu. Tại sao ngay từ đầu không mang theo Lý Tuấn mà lại để cậu bé trốn một mình trong tủ quần áo?
“Trước đó tôi bị một số chuyện cản trở! Giờ muốn rời đi cũng không dễ dàng nữa rồi, mọi con đường ra ngoài đều bị phá hủy, trừ khi chúng ta có cánh để bay ra.”
“Có phải là vì Lý Tuấn không?” Ngô Tiểu Hinh quay đầu nhìn Lý Tuấn đang ngủ rồi hỏi: “Nếu anh mang cậu bé theo ngay từ đầu thì chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao? Không cần bỏ lỡ cơ hội rời khỏi thành phố.”
“Gặp được Tiểu Tuấn là một bất ngờ!” Thẩm Bân đứng dậy, bước tới bên giường, kéo lại chăn cho Lý Tuấn rồi ngồi xuống cạnh Ngô Tiểu Hinh.
“Chẳng phải anh đã nói rằng cha của cậu bé nhờ anh quay lại đón sao?” Nghe vậy, Ngô Tiểu Hinh ngạc nhiên, thậm chí không để ý Thẩm Bân đã ngồi sát hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nhat-ky-ngay-tan-the-edit/chuong-42.html.]
“Haha!” Thấy vẻ mặt của Ngô Tiểu Hinh, Thẩm Bân khẽ cười: "Đã lâu rồi tôi không gặp cha của Tiểu Tuấn!” Nói xong, gã ta đặt tay phải lên giường phía sau lưng cô, người tiến sát hơn: “Cô không nghĩ một lời nói dối đơn giản như vậy mà cũng tin sao?”
“…” Nhìn vào khuôn mặt gần kề của Thẩm Bân, Ngô Tiểu Hinh bất giác lùi lại một chút để kéo giãn khoảng cách, rồi nói: “Anh còn lừa cả trẻ con sao?”
“Nếu không nói dối, chẳng lẽ tôi phải nói với cậu bé rằng cha của cậu đã mất tích sao?” Thẩm Bân thu tay lại, khoanh tay trước n.g.ự.c và nhìn Ngô Tiểu Hinh. Việc mất tích trong tình hình này gần như chắc chắn là đã chết, Ngô Tiểu Hinh cũng hiểu điều đó, nên im lặng.
Nhìn biểu cảm của Ngô Tiểu Hinh, Thẩm Bân đột nhiên không còn hứng thú trêu chọc cô nữa. Gã ta đứng dậy, quay lại bên bàn máy tính và hỏi một cách thản nhiên: “Còn điều gì khác muốn hỏi không?” Nếu không chuyển đề tài, gã ta sợ rằng nước mắt của Ngô Tiểu Hinh sẽ sớm rơi xuống, vì lúc này cô trông vô cùng đau buồn và tuyệt vọng.
“Trừ dung dịch khử trùng ra, còn cách nào khác để đối phó với thây ma không?” Ngô Tiểu Hinh lắc đầu, rồi ngẩng đầu hỏi mục đích thực sự khi cô đến đây.
“Tạm thời chỉ có thông tin này thôi. Tình hình diễn biến quá nhanh, việc biết được điều này cũng là do cơ hội tình cờ. Chính phủ không muốn dân thường c.h.ế.t quá sớm nên đã tiết lộ thông tin này. Hiện giờ tôi cũng không có cách nào biết được thêm chi tiết.”
“Chẳng lẽ chính phủ không nghĩ đến việc hành động của họ sẽ gây ra hoảng loạn trên toàn thế giới sao?”
“Cô nghĩ nhiều rồi. Không có chính phủ nào muốn hy sinh một thành phố lớn với hàng triệu dân một cách vô nghĩa. Dân thường chính là trụ cột của một quốc gia. Họ làm vậy để tránh cho những thành phố khác bị rơi vào tình cảnh tương tự. Tôi nghĩ, khi phá hủy các cây cầu, chính phủ đã có sẵn lý do để đối phó với dư luận toàn cầu rồi.” Thẩm Bân quay lại nhìn màn hình laptop: "Giờ mạng lưới trong thành phố đã bị cắt đứt, muốn biết thêm thông tin cũng không dễ, chúng ta chỉ có thể chờ thôi.”
Ngô Tiểu Hinh gật đầu, rồi hỏi thêm một số thông tin khác. Sau khi không nghĩ ra điều gì để hỏi nữa, cô chần chừ hỏi: “Liệu người thân của anh hoặc chính phủ có quay lại đón anh không?”
“Haha!” Nghe câu hỏi của Ngô Tiểu Hinh, Thẩm Bân cười khổ: "Gia đình tôi rất lớn, so với sự sống còn của cả gia tộc, mạng sống của tôi chẳng có gì quan trọng.”
Ngô Tiểu Hinh cảm thấy thương cảm cho sự tự ti của Thẩm Bân, nhưng cũng không thể hiểu nổi gia đình gã ta. Cô sinh ra trong một gia đình bình thường, nhưng dù thế nào, cô cũng không bao giờ bỏ rơi bất kỳ ai. “Nếu là tôi, tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi bất kỳ ai!” Nói xong, cô đứng dậy: “Tôi sẽ ra ngoài. Nếu anh có phát hiện gì mới, hãy thông báo cho chúng tôi!” Sau đó, cô bước ra khỏi phòng.
Thẩm Bân ngẩn người khi nghe câu nói về việc không bỏ rơi bất kỳ ai, rồi nhìn theo bóng dáng Ngô Tiểu Hinh khuất dần. Anh lắc đầu cười khẽ: "Ngây thơ thật!”
Xã hội này không phải muốn thế nào thì được thế đó. Có nhiều lúc, con người buộc phải đưa ra những quyết định khó khăn. Sợ rằng đến lúc đó, cô ấy sẽ muốn không bỏ rơi ai nhưng vẫn phải bỏ rơi thôi!
Sau khi ra ngoài, Ngô Tiểu Hinh kể lại những gì cô biết cho mọi người. Thấy nét mặt không mấy biểu cảm của mọi người, cô thở dài. Về Thẩm Bân, cô thu hồi những gì đã nghĩ về gã ta trước đây. Nhận biết thực sự về một người không thể chỉ dựa vào vẻ bề ngoài. Trước đây, cô bị kích động bởi sự thờ ơ và thái độ đùa cợt của gã ta, nhưng qua cuộc trò chuyện vừa rồi, cô nhận ra mình đã hiếm khi mất kiểm soát cảm xúc như vậy. Nghĩ đến điều đó, cô không thể không bật cười.
Do bữa ăn trước đó bị gián đoạn vì sự xuất hiện của thây ma, sau khi mọi người đã nghỉ ngơi, Ngô Tiểu Hinh lấy thức ăn ra. Thật bất ngờ, thức ăn không bị nguội đi mà vẫn còn nóng hổi. Nhận ra không gian của mình đã hoàn toàn hòa nhập và còn có khả năng bảo quản thức ăn, Ngô Tiểu Hinh vui mừng đến mức nhảy cẫng lên!