Nhật Ký Ngày Tận Thế (Edit) - Chương 74
Cập nhật lúc: 2024-10-22 19:53:55
Lượt xem: 6
Ngô Tiểu Hinh nhận lấy bức ảnh, đó là một bức ảnh gia đình của ba người, trong đó có một cặp vợ chồng trẻ mỉm cười dịu dàng, bên dưới hai người là một cô bé khoảng bảy, tám tuổi ngồi trên đầu gối, trông rất giống với Lý Khánh Nhã.
Nhưng…
Ngô Tiểu Hinh cẩn thận quan sát bức ảnh của gia đình ba người, sau đó vô tình lướt qua tai trái của Lý Khánh Nhã, nói: “Ừm, mẹ của Tiểu Nhã thật xinh đẹp, lớn lên chắc chắn Tiểu Nhã cũng sẽ là một mỹ nhân.” Chỉ là ánh sáng ấm áp trong mắt cô dần bị lạnh lùng thay thế.
“Thật sao?” Cô bé như được khen ngợi lập tức vui vẻ hỏi.
“Ừm, thật, chị chưa bao giờ lừa Tiểu Nhã cả.” Ngô Tiểu Hinh lại mỉm cười, rồi quay đầu lại, ánh mắt vẫn dịu dàng, trả lại bức ảnh cho Lý Khánh Nhã, nhẹ nhàng vỗ về mặt cô bé: “Ngủ đi, ngủ một giấc thì sẽ gặp được mẹ.”
Khi Lý Khánh Nhã gật đầu thật mạnh, sau đó bỏ bức ảnh vào túi và nằm xuống ngủ, Ngô Tiểu Hinh từ từ đứng dậy.
Dù cô bé trên bức ảnh rất giống Lý Khánh Nhã, nhưng cô lại bỏ qua một điểm quan trọng nhất.
Trên tai trái của cô bé có một nốt ruồi lớn vừa đủ, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra, trong khi Lý Khánh Nhã không có nốt ruồi nào cả.
Điều này chưa đủ để khiến cô nghi ngờ, nhưng Lý Khánh Nhã lại tự tìm lý do cho hành động vừa rồi, lấy bức ảnh ra để che giấu thứ cô bé đã giấu đi. Điều này khiến Ngô Tiểu Hinh, người đang ở trong trạng thái căng thẳng, hoàn toàn nghi ngờ.
Lý Khánh Nhã rốt cuộc là ai? Tại sao lại cầm bức ảnh gia đình không phải của mình để lừa dối cô? Có phải có mục đích gì khi tiếp cận cô không? Hơn nữa, năng lực của cô bé, bây giờ nghĩ lại, có rất nhiều điều bất hợp lý. Cô bé đã có được năng lực này như thế nào? Tại sao lại quen thuộc với cách sử dụng năng lực đến vậy? Hay nói cách khác… có thể trước khi họ quen biết, cô bé đã có năng lực rồi!
Nghĩ đến khả năng này, Ngô Tiểu Hinh không khỏi rùng mình.
Nhưng sau đó, cô nghĩ lại, họ đã ở bên nhau một thời gian dài, chưa từng thấy cô bé có hành động bất thường nào, chỉ thấy cô bé biểu hiện khá trưởng thành và rất phụ thuộc vào cô.
Có thể cô bé có lý do để che giấu bản thân?
Nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ của Lý Khánh Nhã, Ngô Tiểu Hinh nhíu mày suy nghĩ rất lâu, trong đầu như có một con quỷ cầm đinh ba và một thiên thần vỗ cánh cầm cung đang vật lộn với nhau, một bên là nghi ngờ, một bên cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, vô cùng lúng túng.
“Có chuyện gì vậy?” Nhận thấy Ngô Tiểu Hinh đứng im ở đó rất lâu, Lâm Linh đi đến nhẹ nhàng hỏi.
Ngô Tiểu Hinh bỗng nhiên tỉnh lại, nhìn Lý Khánh Nhã một cái, rồi lắc đầu, nhưng vẫn che giấu suy nghĩ của mình, “Tiểu Nhã nói nhớ mẹ, mình hơi đau lòng.” Ngô Tiểu Hinh nhẹ nhàng nói, nhưng mắt cô vẫn chăm chú vào cơ thể của Lý Khánh Nhã, thấy rõ rằng đối phương đã hoàn toàn thả lỏng sau khi nghe câu trả lời của mình, ngay lập tức mắt cô chợt lóe lên.
Quả nhiên, nghi ngờ của cô là đúng.
Quay người kéo Lâm Linh đi ra ngoài, nhưng mắt vẫn lướt qua Lý Khánh Nhã.
“Đừng quá lo lắng, Tiểu Nhã dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, nhớ mẹ là chuyện bình thường thôi.” Lâm Linh vừa đi ra ngoài vừa an ủi Ngô Tiểu Hinh.
Khi đến bên ngoài, Ngô Tiểu Hinh cố ý nâng cao giọng một chút, nhưng mắt lại dán chặt vào góc cửa phòng:“Mình cũng biết, nhưng mình thật sự không nỡ để cô bé tiếp tục mạo hiểm. Cô bé còn nhỏ, sống trong một cuộc sống nguy hiểm với chúng ta mãi, mình thật sự đau lòng.”
“Được rồi, được rồi, sau khi chúng ta ổn định xong, sẽ không cần phải ra ngoài mạo hiểm nữa, cậu cũng đừng đau lòng nhé, được không?” Lâm Linh ôm Ngô Tiểu Hinh, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô an ủi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nhat-ky-ngay-tan-the-edit/chuong-74.html.]
“Mình biết rồi, từ giờ mình sẽ luôn ở bên cô bé, thay thế cha mẹ cô bé chăm sóc tốt cho cô bé .” Ngô Tiểu Hinh thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
“Chậc, mình hơi ghen tị với cô bé đó rồi, có được sự yêu thương toàn tâm toàn ý từ cậu, a a, ghen tị c.h.ế.t mất!” Lâm Linh vỗ vai Ngô Tiểu Hinh, bĩu môi nói vẻ không hài lòng.
“Cậu à.” Ngô Tiểu Hinh chạm nhẹ vào trán Lâm Linh, lắc đầu bất lực, rồi nắm lấy tay Lâm Linh trở về phòng: “Những ngày sắp tới còn không biết sẽ ra sao nữa, hy vọng mọi thứ sẽ suôn sẻ.”
“Ừm, hy vọng vậy.” Lâm Linh gật đầu, buông tay Ngô Tiểu Hinh, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta cũng ngủ một chút đi.” Thấy ánh mắt Ngô Tiểu Hinh vẫn đang dán chặt vào vũng nước mà Lý Khánh Nhã tạo ra, vừa định hỏi thì Ngô Tiểu Hinh đã đặt ngón trỏ của mình lên môi, tiếp theo nói: “Ừm, đừng làm ồn đến Tiểu Nhã.”
Lâm Linh gật gật đầu, rồi nằm xuống giường, nhưng thấy Ngô Tiểu Hinh lại chăm chú nhìn chân Lý Khánh Nhã một hồi, nhíu mày.
Cuộc sống dưới lòng đất, không phân biệt ngày đêm, chỉ có thể dựa vào đồng hồ đeo tay để nhận biết thời gian.
Kim đồng hồ đã quay được vài vòng, khi nó dừng lại ở số bảy, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Lâm Linh khó khăn mở mắt, mơ màng nhìn qua, thấy người trước đó tên là Dương Lôi, một đặc cảnh, tay phải đặt lên cửa. Phía sau là một người lính đang cầm một cái chậu lớn, thắt một cái tạp dề.
Lâm Linh hoàn toàn tỉnh dậy, nhìn về phía giường của Ngô Tiểu Hinh, thấy người đó cũng đã mở mắt, liền nhanh nhảy xuống giường, chân trần đi đến trước mặt “Chào anh.”
Người kia mỉm cười gật đầu: “Chào cô.” Sau đó chỉ vào người cười rất hiền lành bên cạnh nói: “Chắc các cô đói rồi, dậy ăn cơm thôi.”
Người lính gật đầu với Lâm Linh, rồi đưa cái chậu lớn cho cô ấy, đợi khi cô ấy nhận lấy, mới mỉm cười ngốc nghếch nói: “Mặc dù nhìn không được ngon lắm, nhưng dinh dưỡng cao, ăn vào cũng rất thơm.”
Lâm Linh chưa kịp nhìn món ăn trong tay, đã nghe anh ta nói vậy liền cúi đầu xuống.
Đó là khoai tây và bắp cải, bên dưới là một lớp cơm, bên cạnh có một cái muỗng sứ. Cô ấy liền ngẩng đầu lên, khách khí nói: “Ngửi thật thơm, cảm các anh.” Quả thật rất thơm, sau khi ăn bánh mì và mì ăn liền suốt nửa tháng, thì ngay cả một bát cháo để trước mặt, cô ấy cũng có thể cảm nhận được hương vị của những món ngon.
Người lính xoa đầu, cười nói: “Khách sáo gì chứ, tất cả đều không dễ dàng.”
Dương Lôi cũng gật đầu, rồi nói với Ngô Tiểu Hinh đã đi lại gần: “Các bạn ăn trước đi, tôi còn phải mang đến cho những người khác. Bát đũa để trong tủ, đều sạch sẽ.”
Ngô Tiểu Hinh mới nhận ra bên trái người lính có một cái xe đẩy, trên đó có hai cái đĩa giống như của họ, bên trong cũng có khoai tây và bắp cải. Cô vội nói: “Cảm ơn các anh nhiều.”
Sau khi đối phương rời đi, hai người vào phòng. Ngô Tiểu Hinh đi đến bên Lý Khánh Nhã, nhẹ nhàng đẩy nhẹ vài cái, nhỏ giọng nói: “Tiểu Nhã, dậy đi.”
Lý Khánh Nhã lại lăn mình, quay mặt về phía Ngô Tiểu Hinh nũng nịu: “Để cho em ngủ thêm chút nữa.”
Nhưng Ngô Tiểu Hinh không để ý đến cô bé, chỉ chăm chú nhìn thứ gì đó đã lòi ra từ túi của Lý Khánh Nhã khi cô bé lăn mình, đứng thẳng người.
Lâm Linh đặt cái chậu lên tủ, mở cửa tủ dưới, lấy bát đũa ra, rồi trèo lên giường của Ngô Tiểu Hinh, từ trên lấy ra bát đũa của Ngô Tiểu Hinh. Quay lại thấy Ngô Tiểu Hinh đứng đó không động đậy, có chút kỳ quái, đặt bát đũa lên tủ của cô, rồi đến gần đẩy nhẹ người, vừa định hỏi thì thấy thứ trên giường.
“Cái này, cái này là…”