Nhật Ký Ngày Tận Thế (Edit) - Chương 8: Hồ
Cập nhật lúc: 2024-10-11 10:51:37
Lượt xem: 30
“Không có gì, vừa rồi cảm ơn các cậu.” Lưu Á Nam nói.
“Tiểu Hinh, Lâm Linh, hai cậu sao lại ở đây?” Khi nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa, Lôi Lôi đã cẩn thận quan sát một hồi lâu mới xác định được danh tính của họ, lập tức hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Nghe thấy lời Lôi Lôi, Lưu Á Nan mới nhớ ra nhóm khác trong lớp, sau khi quan sát kỹ càng, quả nhiên là hai người đó!
“Giờ không phải lúc nói chuyện này, chúng ta hãy mau rời khỏi đây! Rất nhiều quái vật đang đến gần!”
Lâm Linh nắm tay Ngô Tiểu Hinh, quay người lại gọi với ba người phía sau, rồi bắt đầu chạy về con đường cũ. Trong khi chạy, cô ấy còn quay đầu lại nhìn, ở cầu thang phía sau vẫn không ngừng có quái vật ùa ra, đã gần đến khúc quanh, thấy họ thì bắt đầu gầm rú, tiếng gầm của bầy quái vật làm những quái vật gần đó cũng đồng loạt gào lên, khiến mọi người đau tai!
Không kịp suy nghĩ nhiều, khi thấy ba người Lôi Lôi đã đuổi kịp, Lâm Linh kéo Ngô Tiểu Hinh và bắt đầu chạy như điên. Khi gặp quái vật, họ chỉ cần tránh sang một bên mà không cần đá một cái nào!
Bầy quái vật càng lúc càng đông, suốt dọc đường lại có vô số quái vật chặn đường, cả nhóm chạy ngày càng chậm lại, nhìn thấy sắp bị bầy quái vật bao vây, thì đột nhiên từ trong phòng thể chất vang lên một tiếng hét chói tai!
“Thầy Lưu!” Lôi Lôi là người đầu tiên phản ứng lại, liếc nhìn cả nhóm, mới nhớ ra thiếu một người! Vừa rồi tình hình đã rất khẩn cấp, khi LâmLinh nói xong, họ vừa kịp nhìn thấy bầy quái vật, nào còn có thời gian mà quản nhiều như vậy. Khi Giang Khoát quay lại định nhét vài hộp đinh vào balo, hắn ta đã thấy giáo viên Lưu, nhưng cái người lạnh lùng đó thì sẽ không quan tâm đến giáo viên đang gây rắc rối, liền cắm đầu đi thẳng qua và tiếp tục theo mọi người!
Thầy Lưu cũng là người nhút nhát, đã bị dọa sợ đến tiểu ra quần, đến lúc mọi người chạy ra ngoài thì mới nhớ ra phải trốn, nhưng đã muộn, chỉ trong chớp mắt đã bị bầy quái vật nuốt chửng!
“Đừng quan tâm đến ông ấy, chúng ta mau đi!” Lâm Linh không quen biết thầy Lưu, có thể nói cô ấy và những người khác trong trường đều không có mối quan hệ gì sâu sắc, giờ tình hình nguy cấp, nhìn thấy bầy quái vật gào thét sau khi nuốt chửng thầy Lưu thì không thể chần chừ thêm nữa.
Những người khác không có ý kiến gì, chỉ lướt nhìn về phía phòng thể chất, rồi theo chân Lâm Linh và Ngô Tiểu Hinh!
Chạy khoảng 5 phút, cả nhóm từ trên lầu chạy xuống đến cửa bên, vị trí ở đây tương đối hẻo lánh, bình thường chỉ có những học sinh dậy sớm đi ra bờ hồ trong rừng để học bài, khi không có ai qua lại, nơi này cũng giảm thiểu được nguy hiểm cho họ!
Mặc dù là cửa bên, nhưng thực chất chỉ là một cái cổng vòm, được thiết kế cho sự tiện lợi của học sinh, bên ngoài có một khu vườn, trong đó trồng đầy hoa anh đào, cũng được thiết kế cho những du khách muốn lên núi ngắm cảnh, vì ngôi trường này mà hiệu trưởng đã chi rất nhiều tiền, chỉ mong sao nhiều học sinh muốn đến đây học, và nhiều phụ huynh sẽ đồng ý cho con cái họ đến đây!
Chỉ là hiện tại, mọi thứ đã trở thành quá khứ, ngay cả hiệu trưởng cũng không biết hiện giờ có còn sống hay không.
Không dừng lại lâu, cả nhóm liền lao vào rừng, ban đầu Lưu Á Nam và ba người phản đối việc Lâm Linh muốn vào rừng, họ muốn quay trở lại thành phố để xem tình hình của gia đình.
Lâm Linh và Ngô Tiểu Hinh cũng lo lắng cho tình hình gia đình, điện thoại cũng không thể gọi được, nhưng nếu cứ như vậy mà lao ra ngoài thì chỉ có thể gặp phải hậu quả thảm khốc.
Sau khi giải thích rõ lợi hại, Lưu Á Nam trầm ngâm một lúc rồi quyết định cùng Lâm Linh và Ngô Tiểu Hinh rời khỏi trường.
Vừa vào rừng, Lâm Linh và Ngô Tiểu Hinh như những con cá bơi trong nước, thoải mái hít một hơi thật sâu. Kể từ khi quái vật xuất hiện, trong khuôn viên trường đầy mùi m.á.u tanh, quen với thứ mùi đó mà không thấy khó chịu, giờ vào rừng, bị khí trời tự nhiên bao phủ, họ lại cảm thấy mùi vị trên người trở nên khó chịu không chịu nổi!
Cả nhóm cẩn thận di chuyển trong rừng, lo sợ bất cứ lúc nào sẽ có quái vật đột nhiên nhảy ra và tấn công họ!
Tất nhiên, nếu quái vật có thể tấn công bất ngờ, thì họ cũng không thể an toàn chạy đến đây!
Chẳng bao lâu sau, mọi thứ trước mắt bỗng chốc trở nên sáng tỏ, họ đã đến bên hồ nhỏ trong rừng. Bên ngoài rừng là tiếng thú rống và tiếng cầu cứu của con người vang vọng khắp nơi, nhưng khi tiến gần đến hồ, mọi thứ dường như biến mất, không khí yên tĩnh đến kỳ lạ!
Lưu Á Nam lập tức cảnh giác, quan sát xung quanh và nhận thấy nơi này có điều gì đó kỳ lạ, mặt hồ không một gợn sóng!
Khi vừa định lên tiếng cảnh báo mọi người cẩn thận, cậu ta đã thấy Lâm Linh và Ngô Tiểu Hinh dường như đã mất hồn, họ đã đi đến bên hồ và còn định bước tiếp về phía trước.
Cũng nhận ra sự bất thường của hai người, Lôi Lôi và Dương Khoát lập tức nhanh chân chạy tới chuẩn bị kéo hai người lại, nhưng khi tay vừa chạm ra, lại vội vàng rụt lại!
Chỉ thấy mặt hồ vốn yên tĩnh bỗng nhiên dậy sóng, những đợt sóng lớn hướng về phía họ. Lôi Lôi và Dương Khoát chỉ biết tránh né, quên mất Lâm Linh và Ngô Tiểu Hinh, khi sóng rút đi, họ quay lại tìm người, nhưng đã không còn thấy họ đâu!
Lần này, ba người ngơ ngác, từ khi lại gần hồ này, Lâm Linh và Ngô Tiểu Hinh đã bắt đầu có dấu hiệu bất thường, chỉ là lúc đó mọi người đều bận rộn xem xét xung quanh, hoàn toàn không chú ý đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nhat-ky-ngay-tan-the-edit/chuong-8-ho.html.]
Chỉ vừa rồi, đợt sóng rất rõ ràng là nhằm vào hai người, khi hai người biến mất, mặt hồ lại trở về yên tĩnh. Nhưng bên hồ lại có gió nổi lên, như thể tất cả vừa rồi đều là do Ngô Tiểu Hinh và Lâm Linh tạo ra một rào cản.
Điều kỳ lạ hơn nữa là Lưu Á Nam nhận thấy đợt sóng vừa rồi không nhỏ, khi nó đến, mặt đất ít nhất phải ướt sũng, nhưng giờ đây lại rất khô ráo, như thể đợt sóng đó là ảo giác của họ, chưa từng xảy ra.
"Chuyện gì vậy?" Lôi Lôi mơ hồ nhìn Dương Khoát và Lưu Á Nam.
"Đi xuống cứu người thôi!" Không kịp nghĩ nhiều, Lưu Á Nam ném gậy bóng chày trong tay đi, nhảy xuống hồ, nhưng tư thế lao tới của cậu ta lại bị một rào cản vô hình chặn lại, cậu ta bị đẩy lùi về phía sau, ngã ngồi xuống đất.
Lôi Lôi bị sự việc bất ngờ này làm cho bối rối, còn Dương Khoát thì ngạc nhiên một chút rồi bước tới bên hồ, đưa tay chạm vào, quả thật cảm giác dưới tay như bọt nước báo cho anh biết đây không phải là một giấc mơ!
Lưu Á Nam sau khi ngây người một lát thì đứng dậy tiến lại gần, cũng chạm vào rào cản đã đẩy cậu ta lại!
"Chuyện gì đang xảy ra vậy????"
Những sự kiện kỳ lạ đã trải qua trong ngày hôm nay đã đủ nhiều, giờ lại xuất hiện chuyện kỳ quái hơn?
"Không biết!" Dương Khoát trả lời qua quýt, vuốt ve rào cản rồi đi quanh hồ một vòng, quay lại nói với Lưu Á Nam: "Rào cản này bao bọc cả hồ!"
"Trời ơi!" Dù là Lưu Á Nam có tính cách cao nhã cũng không khỏi thốt ra những lời thô tục, ngẩng đầu nhìn Lôi Lôi và Dương Khoát, ủ rũ nói: "Giờ phải làm sao đây!"
Cứu thì không thể cứu, chờ thì họ cũng không thể chờ thêm nữa, từ khi hai người biến mất, những tiếng kêu cứu lại xuất hiện, báo hiệu rằng nơi này không an toàn, nếu có con quái vật nào đó xông vào rừng, thì tình cảnh của họ sẽ rất nguy hiểm! Nghĩ đến đây, cậu ta quyết định nói: "Chúng ta đi thôi!"
Lôi Lôi và Dương Khoát nhìn nhau, hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy, họ cùng gật đầu đồng ý.
Sau khi Lưu Á Nam nói xong, cậu ta nhặt gậy bóng chày lên, để lại số điện thoại của mình bên hồ nhỏ và viết địa chỉ nhà của mình. Trong trường hợp hai người trở ra được thì cũng có thể có manh mối để tìm họ!
Sau khi làm xong mọi thứ, ba người hướng về phía thành phố xuất phát!
.
.
.