Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Sủng Hậu - Chương 47

Cập nhật lúc: 2024-10-27 20:53:09
Lượt xem: 20

Được mọi người vây quanh chăm sóc cẩn thận cả ngày lẫn đêm, Diệp Thiên bình phục vô cùng mau chóng, đến ngày rời khỏi Dự vương phủ trở về hầu phủ, trên người trên mặt không còn lưu lại vết tích mụn rỗ, hay sẹo mờ nào do thủy đậu tạo ra.

Sau khi Diệp Thiên dùng nước thuốc Lộc y chính đã chuẩn bị sẵn để tẩy rửa thật sạch sẽ, đổi một bộ y phục mới xong, lúc này Dự vương mới nắm tay nàng dẫn ra khỏi viện tử, ban đầu tiểu nha đầu tới đây đã nói muốn ở lại chơi một ngày, kết quả thoáng một cái đã ở lại hơn mười ngày, hai người còn ngày ngày ở cùng nhau trong một sân viện, Dự vương đã mười phần thỏa mãn.

Diệp Lệ canh giữ ở ngoại viện, mẫu thân còn có thể vào trong thăm muội muội, riêng hắn đã hơn mười ngày chưa được gặp muội muội rồi, cũng không biết nàng có còn khó chịu chỗ nào hay không.

"Ca ca!" Diệp Thiên vừa ra khỏi cửa, trông thấy Diệp Lệ liền nhào về phía hắn, nàng là do một tay ca ca nuôi lớn, chưa từng rời khỏi ca ca thời gian lâu như vậy bao giờ, vốn cho rằng phải về hầu phủ rồi mới có thể gặp được ca ca, không nghĩ tới là ca ca sẽ tới đây đón nàng về.

Bên trong đôi mắt Diệp Lệ chứa đầy ý cười ôn nhu, hắn giang hai cánh tay, vững vàng tiếp được nàng, vừa ôm lên vừa cẩn thận ước lượng một chút, sau đó lại cho Dự vương một ánh mắt hài lòng, không sai, muội muội không bị sụt cân tí nào, xem ra bọn hắn đã chăm sóc nàng rất tốt.

Diệp Thiên quay lại nhìn Dự vương phất phất tay, "Ngôn ca ca, đợi khi nào muội rảnh rỗi lại trở lại thăm huynh nha!"

Dự vương cười gật gật đầu, nhìn Diệp Lệ cẩn thận tỉ mỉ ôm nàng rời đi, nếu như là ở kiếp trước, hắn nhất định sẽ không cho phép Diệp Lệ ôm nàng như vậy, có điều, hiện giờ thấy người thân của nàng đều bình yên vô sự, có người thương nàng yêu nàng, quan tâm, bảo bọc nàng, trong lòng của hắn rất vui mừng, tiểu vương phi của hắn đã không phải là một bé gái mồ côi đáng thương thê lương, không chỉ có hắn che chở bảo vệ cho nàng, còn có người một nhà luôn ở bên cạnh nàng. Về phần vị lão thái thái cùng nhị lão gia trong hầu phủ kia, nếu như Mạnh thị không có tính toán xử trí bọn họ, hắn sẽ đích thân đứng ra giải quyết hết một lượt.

Mạnh thị lúc này đã xử lý xong các sự vụ trong phủ, đang ở Tư Viễn đường đợi hai huynh muội trở về, nhìn thấy cả hai tay nắm tay đi vào, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt của Diệp Thiên, không sai, vẫn là khuôn mặt trắng trẻo mềm mại như ban đầu, một chút vết tích cũng không lưu lại.

"Nương!" Diệp Thiên vui sướng chạy đến chỗ mẫu thân, nàng rời khỏi phủ hơn mười ngày, bây giờ trở lại nhìn cái gì cũng đều cảm thấy vô cùng quen thuộc, thân thiết, chứ nói chi đến mẫu thân, nàng rất là nhớ người đó.

Ngón tay của Mạnh thị sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Diệp Thiên, lần này nàng phải ra sức bảo vệ nữ nhi cho thật chu đáo cẩn thận mới được, không thể để cho lão thái thái tìm được cơ hội xuống tay với nàng nữa. Từ lúc nữ nhi bị phát thủy đậu cho tới lúc này đã tốt hẳn rồi, trong phủ cũng không phát hiện có người nào khác bị thủy đậu, hiển nhiên không phải có người bị bệnh lại không biết, vô ý lây bệnh cho nàng, mà là do chiếc khăn nha hoàn kia của lão thái thái sử dụng lau miệng cho Thiên Thiên có vấn đề.

Biết tin Diệp Thiên đã bình an trở về, lão thái thái tức giận ăn nhiều thêm một bát cơm, chuyện dùng độc hại Mạnh thị trước đó đã bị người phát hiện, cho nên lần này bà ta không dám hạ độc, chỉ có thể dùng loại biện pháp không thể tra được này. Có điều chuyện xảy ra sao lại trùng hợp đến vậy chứ, vừa vặn đúng lúc nàng đến Dự vương phủ lại phát tác, nếu như bị phát bệnh lúc còn trong hầu phủ, bà ta còn có thể nghĩ thêm chút biện pháp, âm thầm khiến cho nàng ăn khổ hủy đi dung mạo, nhưng một khi đến Dự vương phủ, khả năng của bà ta không thể quản đến tận vương phủ được, cứ như vậy liền bỏ lỡ một lần cơ hội đã cẩn thận an bài, tính toán tỉ mỉ rồi.

Dù cho tức giận đến mấy thì lúc này lão thái thái cũng không dám ra tay thêm lần nữa, một là Mạnh thị quản nàng rất gắt gao, mỗi lần Diệp Thiên đến chỗ của bà ta, không ăn cũng không uống, đồ vật gì cũng không động vào; hai là trong thời gian ngắn liên tục ra tay, bà ta cũng sợ bị người ta bắt được nhược điểm, dù sao, thái độ của Mạnh thị đã cho thấy, bà ta đang bị nghi ngờ.

Tế Bình hậu phủ lại tạm có được một thời gian gió êm sóng lặng, vừa bước qua tháng chạp, Mạnh thị trở nên vô cùng bận rộn. Hàng tết đưa đến các thôn trang, quà tặng, lễ vật tết thân cho các bạn bè, thân thích, các sân viện đều phải quét dọn, tu sửa lại cho sạch sẽ, khang trang, lại còn phải chuẩn bị đồ ăn thức uống, đồ dùng trong các ngày tết...

Đến ngày giao thừa, mọi thứ cần chuẩn bị đều chuẩn bị xong, Mạnh thị cũng bắt đầu nghỉ ngơi. Dùng bữa trưa xong là đến thời gian Diệp phủ tổ chúc nghi thức tế tổ.

Diệp Thiên ăn mặc thật dày và ấm áp, áo choàng vàng nhạt thêu hoa mai có gắn thêm một tầng lông trắng nơi cổ áo, mặc trên người đúng là không thấy lạnh chút nào. Nàng nắm tay mẫu thân, cùng nhau đứng chờ ở bên ngoài từ đường.

Từ đường của Diệp phủ chỉ có nam nhân mới có thể đi vào, nữ tử trong phủ mặc dù không thể đi vào, nhưng trong thời gian tế tổ lại nhất định phải đứng canh giữ ở trong viện, đợi các nam nhân tế bái hoàn tất trở ra, sẽ cùng nhau rời khỏi đó.

Diệp Thừa Hồng nhìn sắc trời, cau mày nói: "Vì sao lão thái thái còn chưa tới?" Hắn cho gọi người đến Thọ An đường nhìn xem một chút, gần đây lão thái thái béo lên rất nhiều, chẳng lẽ là đi không nổi nữa rồi? Mạnh thị rủ mắt, che khuất ý cười sắc lạnh trong đáy mắt. Lão thái thái hôm nay là không tới không, đoạn đường từ Thọ An đường đến đây, nàng đã bố trí thêm vài chỗ chướng ngại, gây khó đi, nàng không tin vận khí của lão thái thái có thể tốt đến mức tránh thoát tất cả mà an toàn đên được đây. Lúc đầu nàng nghĩ chỉ cần bố trí một chỗ là đủ rồi, nhưng lão thái thái lại rất hiếm khi ra khỏi Thọ An đường, hôm nay là một cơ hội khó có được, nàng cũng không muốn lại bỏ lỡ, vì đề phòng sơ sót làm bà ta tránh được, nàng đành phải bố trí thêm vài chỗ trên đường để bảo đảm.

Không bao lâu sau đó, người mà nhị lão gia phái đi xem xét tình huống đã vội vàng chạy về, liên tục thở hồng hộc bẩm: "Lão thái thái ngài...ngài ấy bị ngã rồi!"

"Cái gì?! Chuyện gì đã xảy ra?!" Diệp Thừa Hồng nghe thấy vội gấp gáp hỏi.

"Nghe nói là trên đường đến đây có một khối nước đọng không được quét dọn sạch sẽ, đã kết thành băng, lão thái thái đúng lúc đi đến giẫm phải, liền bị trượt ngã, hôn mê bất tỉnh, ma ma của Thọ An đường đã phái người đi mời đại phu đến."

Thì ra là ngã do chỗ kết băng kia, khóe miệng Mạnh thị nhẹ nhàng cong lên, chỗ nước đọng kết thành băng đó là địa phương nàng đã tỉ mỉ chọn lựa, chân vừa đạp lên mặt băng, sẽ lập tức bị trượt về phía trước, cả người ngã ngửa ra sau, vị trí đằng sau lại là trùng hợp là mấy bậc thang bằng đá nha...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nhat-ky-sung-hau/chuong-47.html.]

Diệp Thừa Hồng thầm chửi xúi quẩy, ngay thời khắc tế tổ, lão thái thái lại bị té ngã ngất đi, làm cho hắn luôn cảm thấy đây không phải là dấu hiệu tốt lành gì. Bất quá, thời gian tế tổ là không thể chậm trễ, cho dù lão thái thái không đến được cũng phải đúng hạn mà tiến hành.

Diệp Thừa Hồng ho nhẹ vài tiếng, "Được rồi, đợi lát nữa hoàn thành nghi thức tế tổ xong tất cả chúng ta sẽ đi qua Thọ An đường thăm hỏi lão thái thái, hiện tại, theo ta dẫn mọi người tiến vào từ đường." Theo lý thuyết, hẳn là sẽ do đại ca Diệp Thừa Nguyên dẫn đầu, có điều người kia giờ này đoán chừng đã chuyển thế đầu thai lâu rồi, chờ tìm cơ hội tốt giải quyết nốt Lệ ca nhi, đem tước vị này cướp đến tay, hắn sẽ là gia chủ hầu phủ danh chính ngôn thuận thôi. Diệp Thừa Hồng vừa nghĩ tới tương lai sáng lạn, đầy tươi đẹp kia, đã cảm thấy lòng tin tràn đầy, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, chuẩn bị cất bước tiến vào từ đường.

"Khoan đã!" Một thanh âm trầm thấp hữu lực từ phía sau truyền đến: "Tiến vào từ đường vẫn là nên để ta đến dẫn mọi người đi vào thì tốt hơn!"

Thân mình Mạnh thị bỗng nhiên run rẩy, nước mắt lập tức dâng đầy khóe mắt. Là hắn! Hắn trở về! Hắn cuối cùng cũng đã trở về!

Diệp Thừa Hồng sửng sốt dừng lại, chẳng lẽ Lệ ca nhi lại muốn tranh đoạt vị trí dẫn đầu với mình? Lệ ca nhi là thế tử, thân phận xác thực là cao hơn so với hắn, có điều hắn là trưởng bối, cũng có tư cách thay đại ca làm việc này. Khoan đã, thanh âm này không phải của Lệ ca nhi, lúc này hắn đột nhiên ý thức được điều gì, không dám tin xoay người nhìn về hướng âm thanh vừa phát ra.

Một nam nhân đang đứng trước cửa viện, hắn ta khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, ngũ quan tuấn tú nho nhã, thân hình cao lớn thẳng tắp, trên thân khoác một chiếc áo choàng đen, chỉ bình tĩnh đứng ở nơi đó, cũng làm cho người ta nổi lên một loại cảm giác kính sợ không giải thích được.

"Đại ca! Huynh, huynh không phải c.h.ế.t rồi sao?!" Diệp Thừa Hồng quá mức kinh hãi, thanh âm đều biến đổi. Hắn ta không thể tin được đây lại là sự thật, người vốn đã c.h.ế.t bảy năm lúc này làm sao lại có thể xuất hiện trước mặt mình, chẳng lẽ bởi vì nơi này là từ đường, cho nên đại ca mới hiển linh?

Đôi mắt Diệp Lệ lập tức mở to, người nam nhân kia mang đến cho hắn một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, có điều lúc phụ thân mất tích, hắn cũng chỉ mới có bảy tuổi, hơn nữa thời gian đã trôi qua bảy năm rồi, hắn đã không nhớ rõ nổi dung mạo của phụ thân nữa, nhưng khi nghe Diệp Thừa Hồng gọi ra hai tiếng "đại ca", hắn lúc này mới vững tin, là phụ thân, phụ thân đã trở về!

Người đứng trước cửa viện, đúng là Tế Bình hầu Diệp Thừa Nguyên.

Từ bảy năm trước hắn đã luôn một lòng ngóng trông có thể trở về nơi đây, sau khi bị nữ hoàng giam lỏng, hắn đã nhiều lần tìm cách chạy trốn, cho dù đều gặp phải thất bại, nhưng bản thân hắn chưa bao giờ từ bỏ hi vọng. May mắn nhờ có người của Dự vương phái đến, liên kết nội ứng ngoại hợp trợ giúp, hắn cuối cùng mới có thể trở về được!

Diệp Thừa Nguyên không nhìn đến Diệp Thừa Hồng, hắn nhìn thẳng về phía Mạnh thị đang đứng bên trong viện, bảy năm trôi qua, nàng vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ là trong đôi mắt xinh đẹp kia lúc này đang chứa đầy nước mắt, bờ môi không ngừng run nhè nhẹ, tay của nàng tựa hồ cũng đang run, trong tay còn đang nắm lấy một bàn tay nhỏ hơn.

Diệp Thừa Nguyên thuận theo bàn tay nhỏ kia di chuyển dần sang người bên cạnh thê tử, một tiểu nha đầu khoảng bảy tám tuổi, tóc búi cao thành hai búi nhỏ, bên trên cột dây cột tóc có đính chuông nhỏ, phần lông trắng mềm mại ấp áp đính trên cổ áo choàng bao quanh khuôn mặt nhỏ tròn trịa của nàng, lộ ra đôi gò má trắng nõn mịn màng, đôi môi phấn hồng khẽ nhếch, cặp mắt to đen láy như nho đen lúc này đang mở to vì kinh ngạc, lại rất hiếu kỳ mà nhìn chằm chằm vào người hắn.

Đây chính là nữ nhi của mình đi, lúc hắn rời đi, nàng mới có một tuổi."Thiên Thiên?" Diệp Thừa Nguyên mở miệng thử gọi.

Tiểu nha đầu lập tức cười rộ lên, hai lúm đồng tiền đang yêu trên gương mặt nàng lập tức lộ rõ ra, bên trong đôi mắt hạnh lấp lóe đầy ánh sáng, "Cha!" Nàng buông tay Mạnh thị, hướng phía Diệp Thừa Nguyên chạy tới.

Thật sự là nữ nhi của hắn! Nàng thật là xinh xắn, cười rộ lên thật là vô cùng đáng yêu! Diệp Thừa Nguyên cúi người, tiếp lấy nữ nhi đang nhào tới, đem nàng bế lên, "Thiên Thiên!" Thân thể của nàng thật sự vô cùng mềm mại, hai cánh tay nhỏ ôm chặt cổ hắn, gương mặt trắng trẻo mềm mại dán sát vào mặt của hắn, đáy lòng Diệp Thừa Nguyên trào lên một dòng nước ấm, thật tốt, hắn trở về rồi.

Bàn tay lớn của Diệp Thừa Nguyên vuốt vuốt lưng nhỏ của Diệp Thiên, ánh mắt đảo qua đám người đang ngây ngốc đứng trong viện, còn có thiếu niên mày kiếm mắt sáng, đang rất sốt ruột và kích động, cuối cùng lại rơi vào trên khuôn mặt của thê tử, mỉm cười, "Không sai, ta đã trở về."

Tiểu viện lập tức liền trở nên náo nhiệt.

Diệp Thừa Hồng xém chút nữa đã phun ra một ngụm máu, không thể nào, kế hoạch hắn đã tỉ mỉ tính toán, sắp xếp nhiều năm như vậy, chỉ còn kém một tên Diệp Lệ chưa kịp xử lý, tại sao ngay vào lúc này đại ca đã c.h.ế.t bảy năm lại xuất hiện? Ngay lập tức, một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân tràn lan ra khắp thân thể hắn, chuyện năm đó, đại ca có biết là do hắn làm hay không? Mặc dù hắn không hề lộ diện, nhưng đại ca từ trước đến nay vốn thông minh nhạy cảm, coi như lúc ấy không biết, sau đó dần ngẫm nghĩ lại, cũng sẽ đoán được mọi chuyện là do mình làm. Như vậy liệu đại ca hắn có báo thù hay không?

Diệp Thừa Xương cũng rất kinh ngạc, ánh mắt thoáng nhìn lướt qua khuôn mặt tái nhợt của Diệp Thừa Hồng, hắn mặc dù không có tham dự cùng với nhị ca và lão thái thái, nhưng bọn họ làm cái gì hắn cũng đều biết rõ. Không nghĩ tới nhị ca nãy làm việc không đáng tin cậy chút nào, ám sát Diệp Lệ không thành công, ngược lại đem bản thông tự hại tiến vào đại lao Hình bộ, nếu không phải nhờ Diệp Phù đi cầu xin thái tử, lần này đã phải xong rồi. Mà đại ca vốn cho rằng đã phải c.h.ế.t chắc rồi, bây giờ cũng đã c.h.ế.t mà sống lại. Nhị ca ơi nhị ca, nói đến cùng có chuyện gì là ngươi có thể làm thành công hay không? May mắn là hắn không có tham dự vào việc tranh đoạt giữa hai người bọn họ, tước vị chỉ có một cái, quan chức lại còn rất nhiều, từ khi cưới Mai thị, vận làm quan của hắn có thể nói là dễ dàng, thoải mái, so với việc tham gia vào tranh đoạt đoạt tước vị trong hầu phủ thì tốt hơn nhiều.

Ba tỷ muội nhị phòng cũng khiếp sợ không thôi, Diệp Phù tuổi có lớn hơn một chút, còn có thể tạm khống chế nét mặt của mình, Diệp Dung lại kinh ngạc đến mức đôi mắt trợn lên, miệng há to, tới giờ này khắc này nàng mới ý thức được, Diệp Thiên cũng có phụ thân, mà phụ thân của nàng vẫn là Tế Bình hầu, là gia chủ của Hầu phủ này, hiện tại, phụ thân của nàng cũng đã trở về!

Khuôn mặt Diệp Sở cũng có chút trắng bệch, hắn mặc dù không biết năm đó đến cùng phụ thân đã làm gì, nhưng là từ những gì phụ thân dạy dỗ hắn, hắn cũng có thể đoán ra chuyện đại bá phụ mất tích là có liên quan đến phụ thân, hắn chưa bao giờ cảm thấy cách làm của phụ thân có gì không đúng, trong lòng thậm chí âm thầm cảm kích những gì phụ thân đã làm, bởi vì hắn cái gì cũng đều không cần làm, chỉ cần an tâm chờ đợi, sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ trở thành thế tử của Tế Bình hầu phủ, là người thừa kế thân phận cao quý nhất hầu phủ. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, đại bá phụ vậy mà lại có thể trở về.

Diệp Thừa Nguyên ôm Diệp Thiên, từng bước chậm rãi đi đến trước mặt Mạnh thị, ngón tay thon dài xoa lên gương mặt nàng, lau đi giọt nước mắt đang chảy xuôi theo gương mặt nàng, ôn nhu nói: "Đừng khóc, ta đã trở về."

Loading...