Nhật Ký Sủng Hậu - Chương 97
Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:09:40
Lượt xem: 12
Chờ đến khi Diệp Tuân và Diệp Thạc chơi đùa đủ rồi, cũng đã đến giờ dùng bữa trưa.
Dự vương ngồi ở vị trí trên cùng, Diệp Thiên ngồi bên trái hắn, Diệp Lệ ngồi đối diện với Diệp Thiên, Diệp Thạc ngồi sát Diệp Thiên, còn Diệp Tuân thì ngồi sát bên Diệp Lệ.
Trên bàn bày tràn đầy các loại món ăn, bởi vì đây là yến tiệc chiêu đãi chính thức, cho nên mỗi một món ăn cũng chỉ động mấy đũa liền đổi đi, Diệp Thạc thật gấp gáp, nóng nảy, thật nhiều đồ ăn hắn mới chỉ ăn được có một miếng đã không thấy đâu nữa, nhưng thường ngày lão cha và ca ca cũng dạy bảo lễ nghi cho hắn, vì thế hắn không tiện nói gì, đành phải tranh thủ vươn đũa nhắm món nào mình thích thì gắp nhiều thêm một chút.
Diệp Thiên vẫn một mực lưu ý Diệp Thạc, hắn cực thích ăn, lại thường thường không chú ý tiết chế, từ nhỏ mọi người liền đặc biệt chú ý đến chuyện ăn uống của hắn, Diệp Thiên đưa tay sờ sờ bụng nhỏ của hắn, còn tốt chưa có đến mức căng cứng, phình ra, nàng dặn dò: "Nhớ không thể ăn quá nhiều đấy."
"Đệ biết rồi." Diệp Thạc lẩm bẩm một câu đáp lại nàng.
Dự vương gắp cho Diệp Thiên một miếng cá đã nhặt kỹ hết xương xẩu, thả vào trong bát của nàng. Tiểu nha đầu ngồi cùng một chỗ với Diệp Thạc và Diệp Tuân còn rất dáng vẻ tỷ tỷ đấy chứ.
Mỗi lần cùng dùng bữa, Dự vương sẽ rất chiếu cố Diệp Thiên, Diệp Lệ đã sớm không cảm thấy kinh ngạc nữa, Diệp Thạc lại là lần đầu tiên trông thấy, thán phục một tiếng: "Tỷ phu còn muốn chia thức ăn cho tỷ tỷ, như vậy sang năm tỷ tỷ gả tới, chẳng phải mỗi lần dùng bữa tỷ phu đều sẽ bề bộn nhiều việc phải làm sao, có thể sẽ ăn không đủ no hay không?"
Khuôn mặt Diệp Thiên hơi đỏ ửng lên, lúc nàng và Ngôn ca ca định thân vẫn còn rất nhỏ, khi đó không cảm thấy chuyện hắn nhặt xương cá, lột hạt dẻ, bóc hạt sen cho mình có gì không đúng, đến giờ đã sớm thành thói quen, lại nghe đệ đệ nói kiểu này, hình như xác thực có chút không thích hợp nha.
Diệp Lệ và Diệp Tuân thấp giọng nở nụ cười, ngay cả Dự vương cũng cười, trên khuôn mặt tuấn mỹ, trẻ trung đầy thỏa mãn, mắt phượng đen như mực ở trên mặt Diệp Thiên đảo một vòng, "Ta thích ngọt ngào như thế." Chờ nhiều năm như vậy, tiểu vương phi của hắn rốt cục cũng lớn lên, tiểu nha đầu trắng trắng tròn tròn nay đã trưởng thành, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, yểu điệu, đôi mắt hạnh to tròn vẫn linh động, đáng yêu như xưa, chỉ là gương mặt không còn tròn trịa như trước nữa, cũng càng thêm trắng nõn, mịn màng, khiến cho người ta không nhịn được muốn chạm vào. Còn có hai cánh môi phấn hồng, mềm mại kia nữa, có trời mới biết hắn đã phải khắc chế bản thân biết bao nhiêu lần, mới không hôn lên đó.
Diệp Thạc giống như ông cụ non thở dài, "Tỷ tỷ xuất giá, là muốn rời khỏi nhà chúng ta, cũng may, vê sau ca ca lại rước một đại tẩu trở về, trong nhà còn có thể thêm một người, cũng coi như hòa nhau." Hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Lệ, "Ca ca, huynh nhớ phải cưới một đại tẩu tốt giống tỷ tỷ về đấy, nếu không thì nhà chúng ta sẽ thua thiệt nhiều lắm."
Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Lệ cứng ngắc, mày kiếm nhăn lại, đôi mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào Diệp Thạc, "Ăn không nói." Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện ra lúc này lỗ tai của hắn đã đỏ lên một chút rồi.
Diệp Thạc thè lưỡi, cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm, đừng tưởng rằng hắn không biết, hai ngày nay ca ca cũng đang nghị thân đâu, hắn đều nghe lén được hết.
Diệp Thiên cười híp mắt nhìn Diệp Lệ, ca ca đây là xấu hổ rồi nha, hai ngày trước, mẫu thân thương lượng muốn nghị thân cho ca ca, đang coi trọng đích nữ của Vinh An bá phủ, qua mấy ngày nữa là sinh nhật của lão thái thái Vinh An bá phủ, mẫu thân còn muốn dẫn mình đến đó nhìn nhau một chút đây, dù sao hai bên cũng chỉ mới nghĩ đến việc kết thân thôi, ca ca cũng không tiện gặp mặt Bạch gia cô nương, cho nên nàng nhất định phải thay ca ca chú ý một chút.
Dự vương vỗ vỗ bả vai Diệp Lệ, "A Lệ đều đã hai mươi tuổi rồi, rất nhiều nam nhân hai mươi tuổi con cái đều đã biết chạy." Cho nên, hắn còn mắc cỡ cái gì!
Diệp Lệ nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, "Nếu ta nhớ không lầm, hai người chúng ta bằng tuổi, vương gia cũng hai mươi tuổi, làm sao con không thấy đứa nhỏ nhà ngài chạy quanh?"
Dự vương không nói chuyện, mỉm cười liếc mắt nhìn Diệp Thiên, hắn thật ra rất muốn có đứa nhỏ chạy quanh nhà, còn không phải là đau lòng Thiên Thiên còn quá nhỏ sao?
"Khụ khụ." Diệp Thiên trợn nhìn hai người này, nghiêm giọng nhắc nhở, "Ăn không nói."
Diệp Tuân nhịn không được bật cười thành tiếng, vội vã cúi đầu xuống kẹp một đũa đồ ăn nhét vào miệng.
...
Qua mấy ngày sau, Mạnh thị dẫn Diệp Thiên đến Vinh An bá phủ.
Bạch lão thái thái đã hơn năm mươi tuổi, mặt mũi hiền lành, Diệp Thiên vừa đi lên hành lễ liền bị nàng giữ lại, "Ai u, nhìn đứa nhỏ này thật là xinh đẹp, đây là tiểu tiên nữ từ trên trời xuống đây sao?" Người người đều biết Diệp Thiên là Dự Vương phi, mặc dù còn chưa có đại hôn, nhưng nghe nói Dự vương cực kỳ sủng ái nàng, Bạch lão thái thái cũng không dám lơ là bỏ qua nàng.
Diệp Thiên cong môi cười, ngọt ngào đáp, "Vương Mẫu nương nương nghe nói ngài mừng thọ, cố ý phái ta tới chúc thọ cho ngài đây."
Tất cả mọi người nghe thấy đều nhẹ giọng nở nụ cười, lại có người hừ một tiếng, "Không muốn mặt mũi nữa, thật tự coi mình là tiên nữ cơ đấy." Thanh âm này không cao không thấp, người trong phòng cũng nghe được, trên mặt mọi người đều cứng đờ, ai lại to gan như vậy, dám ở ngay trước mặt vô lễ với Dự Vương phi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nhat-ky-sung-hau/chuong-97.html.]
"Đứa nhỏ này nếu như thật sự là tiên nữ, thì ta thật không nỡ để nàng đi đâu." Mạnh thị cười cười, nhưng ánh mắt thật lạnh lẽo, quét tới, phát hiện người nói là một cô nương chưa gặp qua bao giờ, xem ra cũng không lớn hơn Thiên Thiên bao nhiêu.
Bên cạnh Mạnh thị là một vị phu nhân có giao tình tốt với nàng, thấp giọng nói: "Kia là đích nữ của nhà Xa Dũng hầu, An Hữu Trân."Tính ra thì, Xa Dũng hầu là cữu cữu của Dự vương, An Hữu Trân cùng Diệp cô nương cũng coi như là một nhà người, vì sao còn ở bên ngoài khiến cho Diệp cô nương ngột ngạt, khó chịu chứ, chẳng lẽ không hiểu được đạo lý "nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn"(*) sao?
(*) Nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn (一荣俱荣, 一损俱损): nghĩa là mỗi mắc xích đều có liên quan đến tổng thể, chỉ cần một mắc xích bị tổn hại, các mắc xích còn lại đều tổn hại theo và ngược lại. Câu này gần nghĩa với: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
"Thì ra là nàng." Khóe miệng Mạnh thị nhếch lên khinh bỉ, An Hữu Trân nàng chưa từng nghe qua, nhưng Xa Dũng hầu lại nghe qua rồi, từ trước đến nay Tế Bình hầu phủ không cùng loại người này đánh quan hệ, xem ra Vinh An bá phủ ngược lại là khéo léo, đưa đẩy quan hệ, tiệc mừng thọ cũng đưa thiếp cho loại người này.
Diệp Thiên đã sớm nghe ra giọng của An Hữu Trân, nàng nhìn không thèm nhìn nàng ta một cái, Ngôn ca ca đã nói chuyện Ngọc phi bị vào cung là do cữu cữu hại, Ngôn ca ca đối xử với bọn họ vô cùng lạnh nhạt, nàng đối với một nhà này cũng không có hảo cảm gì. Nàng đang nhìn cô nương đứng bên người Bạch phu nhân, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, trán cao mày ngài, mặt mày như tranh vẽ, nàng mặc một thân váy áo màu tím tử đinh hương, thêu hoa nhỏ thêu, trên đầu cắm một cây trâm hình hoa hải đường có gắn bảo thạch, nhìn qua đúng là một tiểu thư khuê tú nhã nhặn thanh nhã, hẳn đây chính là người sẽ cùng ca ca nghị thân, đích nữ bá phủ - Bạch Biên Sương.
Các phu nhân ngồi ở phòng khách lớn nói chuyện phiếm, còn các vị tiểu thư, cô nương thì theo Bạch Biên Sương đi ra hoa viên chơi đùa.
Bây giờ vẫn còn là tháng giêng, trong hoa viên cũng không có gì đẹp mắt, các cô nương đều tụ lại với nhau ngòi ở trong đình, bốn góc đình đều có đốt than, cho nên cũng không lạnh.
Diệp Thiên không thích cùng người chen nhau ngồi trong đình, cho nên đi đến chỗ có mấy cây mai, đứng ở bên dưới ngắm hoa, dù sao thì áo choàng trên người nàng cũng rất dày, không đông lạnh được nàng. Tấm áo choàng này được làm từ lông hồ ly trắng mềm mại, bung xõa, là thứ Tiêu Ngôn Phong cố ý đưa cho nàng, từ khi Lộc y chính nói cô nương gia không thể để bị cảm lạnh, Tiêu Ngôn Phong liền đặc biệt chú ý đến chuyện giữ ấm cho nàng, đến mùa đông liền hận không thể đem nàng che phủ kín mít, nhốt trong phòng không cho phép ra khỏi cửa.
Bạch Biên Sương đi cùng Diệp Thiên, "Trước kia chưa từng gặp qua Diệp cô nương, hôm nay có cơ hội gặp mặt, mới biết được dung mạo Diệp cô nương tốt như thế, trách không được tổ mẫu muốn nhận nhầm thành tiên nữ."
"Bạch cô nương quá khen, ta chẳng qua chỉ là nhan sắc bình thường, làm sao so được với tiên nữ trên trời, chẳng qua là do lão phu nhân yêu thương tiểu bối nên mới nói vậy mà thôi." Diệp Thiên cười đáp.
Bạch Biên Sương trên dưới đánh giá một chút, "Diệp cô nương quá khiêm tốn." Chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy lúc Diệp Thiên nói mình là nhan sắc bình thường, giống như nàng thật sự cho là như vậy. Bạch Biên Sương hơi nghi hoặc một chút, chẳng lẽ bình thường không có ai khen nàng đẹp mắt sao, nàng vậy mà không biết mình lớn lên động lòng người đến mức nào. Luận dung mạo, Diệp Thiên xác thực không thể nói là khuynh quốc khuynh thành, so ra kém với Ngọc phi nương nương nàng từng có dịp nhìn thoáng qua, nhưng cũng coi là cực phẩm, ở trong kinh đô này dù không xếp hạng thứ nhất, ít nhất cũng thuộc mấy tên ở vị trí đầu.
Trừ dung mạo, trên người Diệp Thiên còn có một loại khí chất khác biệt, giống như đặc biệt linh động đáng yêu, loại khí chất này nàng chưa hề thấy qua trên thân người khác, rất khó nói rõ ràng được, tuyệt đối không phải loại ngây thơ vô tri không biết gì, cũng không phải loại am hiểu thế sự, ưu nhã cao quý, nàng miêu tả không ra, nhưng là cảm giác được loại khí chất này chỉ sợ rất khó nuôi dưỡng ra, chỉ có một mực được người khác thực tình che chở mới có thể đi.
Nghĩ đến những lời đồn liên quan tới Dự vương, Bạch Biên Sương cảm thấy mình đã hiểu rõ, Diệp Thiên không chỉ có phụ mẫu ca ca yêu thương, càng có một vị hôn phu cực kỳ sủng ái, nghe nói Dự vương vẫn luôn giữ mình trong sạch, đã hai mươi tuổi rồi đều không có thiếp thất, thông phòng nào cả, chắc hẳn cũng là vì nàng. "Áo choàng trên người Diệp cô nương thật là tốt, nhìn hình như là lông của hồ ly trắng, ắt hẳn đây là do Dự Vương điện hạ tặng có phải không?" Phải biết một bộ da lông hồ ly trắng nhất định không đủ làm một cái áo choàng, ít nhất cũng phải mấy bộ hợp lại mới đủ, áo choàng trên người Diệp Thiên không chỉ có lông đều giống nhau nghiêng về một hướng, ngay cả nhan sắc đều không có gì khác nhau, hiển nhiên không phải dễ dàng làm được.
Diệp Thiên mím môi cười, "Là đồ năm ngoái vương gia tặng, nói là mùa đông lạnh lẽo, để lúc ra cửa mặc."
"Vương gia đối với Diệp cô nương thật đúng là chu đáo, cẩn thận." Bạch Biên Sương cảm thán, là một thân vương có thân phận cao quý, bình thường quen được người khác hầu hạ, lại có thể suy nghĩ cẩn thận, tỉ mỉ như thế cũng thật khó có được.
"Hừ." Có người khinh miệt xùy cười một tiếng, "Biểu ca là thân phận gì, áo choàng dạng này trong phủ có rất nhiều, chẳng qua là tiện tay thưởng cho một cái thôi, đã có người liền cầm lấy coi như bảo bối rồi, còn muốn đặc biệt mặc đi ra ngoài ra khoe khoang một phen, thật sự là không phóng khoáng."
Diệp Thiên yên lặng liếc nhìn nàng ta, An Hữu Trân này có phải là có tật xấu hay không, cái vườn này lớn đên như thế, nàng ta cứ nhất định phải góp đi lên tìm phiền toái với mình là sao. Trên mặt Diệp Thiên hiện lên một nụ cười nhẹ, "Có phải không, thế An cô nương là biểu muội của Dự Vương điện hạ, nhất định hắn cũng tiện tay thưởng cho người một cái đi, vì sao chưa hề thấy An cô nương mặc bao giờ vậy?"
"Ngươi!" Mặt An Hữu Trân đỏ rần lên, nàng ngay cả Dự vương phủ còn không thể vào được, làm sao có thể đạt được từ trong tay Dự vương áo choàng lông hồ ly trắng tốt như vậy chứ? "Ta tất nhiên là có, chỉ là không giống như ngươi nhất định phải mặc vào đi ra ngoài gặp người thôi, người biết đến thì sẽ nói ngươi thích khoe khoang, người không biết có khi còn tưởng rằng ngươi cố tình ăn mặc xinh đẹp như vậy là đang muốn câu dẫn ai không chừng?"
"An cô nương ăn nói cẩn thận!" Bạch Biên Sương nghiêm mặt, "Các vị cô nương trong hoa viên này có cô nương nào không chăm chút cẩn thận ăn mặc, trang điểm qua, hôm nay là tiệc mừng thọ của tổ mẫu ta, ăn mặc quá bình thường, không trang trọng tới đây, như vậy cũng là bất kính với tổ mẫu ta. Diệp cô nương chẳng qua chỉ mặc một chiếc áo choàng thôi, đến miệng An cô nương lại trở thành..., hừ, gia giáo của An cô nương thật sự là khó có được, chẳng lẽ mỗi ngày ở trong nhà chính là nghe những lời ô ngôn uế ngữ này?" Nàng không quen nhìn nhất chính là loại người ưa gây phiền phức với người khác như vậy, phải biết nữ tử sinh tồn không dễ dàng, thế mà còn có người cứ muốn sinh sự từ những chuyện không đâu, làm cho cho nữ tử khác phải ngột ngạt, khó chịu.
"Ngươi..." An Hữu Trân giận dữ, nếu không phải cố kỵ chỗ này là Vinh An bá phủ, nàng đều muốn xông tới cào nát mặt hai kẻ đáng ghét này rồi, nhất là gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia của Diệp Thiên, thật muốn ở lưu lại trên đó mấy đạo vết m.á.u mà.
Diệp Thiên mỉm cười, "Bạch cô nương chỉ sợ là đoán đúng rồi, nghe thấy phong hào Xa Dũng hầu liền biết gia giáo như thế nào rồi mà."
"Ngươi có ý tứ gì? Phong hào của phụ thân ta thì sao?" An Hữu Trân trừng mắt nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhẹ nhàng dùng ngón tay phủi phủi ống tay áo, giống như trên đó dính tro bụi gì không nhìn không thấy được, ""Biết hổ thẹn gần như dũng", ngược lại, Xa Dũng, ha ha, như thế không phải liền là có ý chỉ không biết liêm sỉ sao?"