Trình Đăng Lâm nghe xong không nói gì, vốc nước rửa mặt, nhận lấy chiếc khăn mẹ mình đưa cho lau khô mặt, sau đó mới nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con đi nói chuyện với Tiểu Nam."
Anh ta biết lời của mẹ mình có ý gì, năm đó anh ta và Di Tâm phải có một trong hai người người xuống nông thôn, là Di Tâm chủ động từ bỏ cơ hội tiếp quản công việc của mẹ, lúc quay lại dẫn theo Lục Lâm về nhà, sau đó nhanh chóng làm đơn xin kết hôn.
Hai năm đầu, do cấp bậc của Lục Lâm chưa đủ, Di Tâm không thể tòng quân theo chồng, nghe mẹ nói Di Tâm đã phải chịu rất nhiều ấm ức ở nhà họ Lục, sau này có thể nhập ngũ theo chồng rồi, chưa được hưởng hạnh phúc bao lâu, Lục Lâm tuổi trẻ tài cao đã hy sinh.
Trình Đăng Lâm luôn cảm thấy có áy náy với em gái, anh ta thường nghĩ nếu như năm đó người đi là anh ta, có phải Di Tâm sẽ không gặp Lục Lâm, sẽ không phải chịu cảnh góa phụ khi tuổi đời còn trẻ, sẽ không bị người khác khinh thường là góa phụ nuôi hai đứa con mọn...
Vì vậy, anh ta thật lòng sẵn sàng giúp đỡ em gái mình.
"Con đừng trách mẹ thiên vị," Khi Trình Đăng Lâm bước ra khỏi bếp, anh ta nghe thấy mẹ mình nói như vậy: "Di Tâm sắp đi học đại học rồi, hai đứa con sẽ sớm được thoải mái thôi, hai năm nay, mẹ thay mặt em con cảm ơn con và Tiểu Nam."
Trình Đăng Lâm không nói gì, đi thẳng về phòng, chỉ thấy vợ mình đang cúi đầu đọc sách, tay còn đang viết vẽ gì đó.
Nếu như không có những lời nói kia của mẹ, nhìn thấy vợ mình đã lấy lại tinh thần sau nỗi đau mất con, anh ta nhất định sẽ rất vui.
Nhưng lúc này anh ta đã gạt bỏ suy nghĩ đó sang một bên, vừa mở miệng đã hỏi: "Em đi tìm em gái đòi tiền sao?"
Giang Nam không ngẩng đầu lên, "Ừ" một tiếng, tiếp tục vẽ sơ đồ tư duy, cô đã nghe thấy tiếng Trình Đăng Lâm về nhà từ lâu rồi.
"Tại sao? Đó là tiền bán công việc của em gái, sao em có thể lấy?"
Lúc này Giang Nam mới ngẩng đầu nhìn anh ta: "Mẹ không nói rõ với anh sao? Em chỉ lấy lại số tiền sinh hoạt mình đã đưa trong hai năm qua thôi, đương nhiên, phần của anh em không lấy, vì vậy, không đến lượt anh xen vào."
Trình Đăng Lâm suýt chút nữa thì tức cười, lại hỏi: "Tự dưng em đòi em gái số tiền lớn như vậy để làm gì?"
"Mẹ cũng không nói sao?" Giang Nam không nói nên lời.
Lãng phí nhiều thời gian như vậy, rốt cuộc hai mẹ con này đã nói gì với nhau thế.
Cô cầm cuốn "Mao tuyển" ở góc bàn ném xuống trước mặt Trình Đăng Lâm, lật mở trang sách, chỉ vào dòng chữ kia, quả nhiên thấy sắc mặt Trình Đăng Lâm lập tức đen lại.
"Ly hôn." Giang Nam nhếch môi nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nien-dai-van-ca-nha-co-hut-mau-toi-bao-nam-gio-toi-luot-toi-tinh-so/chuong-12.html.]
"Anh chưa từng có lỗi với em."
Nhận ra vợ mình đã phát hiện, Trình Đăng Lâm giải thích, giữa bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì quá giới hạn.
Giang Nam nhìn tia tình cảm thoáng lóe lên trên mặt anh ta, trong lòng càng ghê tởm, lại càng thêm xót xa cho nguyên chủ, thân thể không ngoại tình thì là không phụ lòng vợ sao?
"Vậy thì tôi thật sự thiệt thòi rồi, mấy năm anh đi học đại học, tôi cũng nên hẹn hò với một nhân viên nào đó, hai người cùng nhau đi dạo trong công viên, trò chuyện một chút về thơ ca, nhạc họa, lý tưởng cuộc sống, tặng quà cho nhau để làm kỷ niệm..."
Giang Nam quan sát sắc mặt ngày càng u ám của Trình Đăng Lâm, cố ý nói: "Như vậy chẳng phải là cũng không có lỗi với anh sao?"
Quả nhiên Trình Đăng Lâm tức giận đến mức muốn nổ tung, khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ khó hiểu: "Rốt cuộc em đang làm loạn cái gì vậy?"
Rõ ràng sáng nay lúc anh ta ra khỏi nhà, mọi chuyện vẫn bình thường, tại sao chỉ mới đi làm một ngày mà về nhà mọi thứ đã đảo lộn như vậy?
"Làm loạn chuyện ly hôn đó." Giang Nam nghiêm túc nhìn anh ta, "Trình Đăng Lâm, trong lòng anh có người khác, tôi cũng không thích anh, không yêu anh, không muốn ở nhà anh giống như con trâu già bị cha mẹ anh và em gái anh hút máu, vì vậy, chúng ta ly hôn đi."
Lúc này Trình Đăng Lâm mới hiểu rõ, thì ra vợ mình bất mãn vì chuyện anh ta giúp đỡ em gái trong hai năm nay.
Còn về câu "không yêu" mà vợ anh ta nói, lỗ tai anh ta tự động bỏ qua, anh ta không tin, anh ta biết rõ vợ yêu anh ta đến mức nào.
"Anh biết hai năm nay em đã vất vả rồi, bây giờ nhân thời gian ở cữ em cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, đợi hồi phục rồi hẵng đi làm, em gái sắp đi học đại học rồi, có trợ cấp của nhà nước, sau này chúng ta không cần..."
"Ly hôn, tôi nói nghiêm túc!" Giang Nam ngắt lời anh ta, trong trí nhớ của cô, Trình Đăng Lâm không có tật thích tự biên tự diễn, tại sao lại không hiểu lời người khác nói như vậy?
Sau đó, cô cầm cuốn "Mao tuyển" lên, nghiêm túc nói: "Trình Đăng Lâm, nếu như anh không muốn ly hôn trong hòa bình với tôi, tôi sẽ không ngại dùng một chút thủ đoạn đâu."
Chỉ cần cô cầm cuốn sách này đến đơn vị của Trình Đăng Lâm và Cù Tư Quân đi một vòng, cả hai người họ sẽ đều xong đời, cô sẽ càng ly hôn dễ dàng hơn.
Nhưng mà, chỉ cần chưa đến đường cùng, cô không muốn dùng đến cách này.
Trình Đăng Lâm sững sờ, anh ta bị thái độ kiên quyết của vợ...
"Ôi, cái con bé này, sao lại gây chuyện thế hả!" Tiếng kêu của mẹ Trình vang lên từ trong phòng khách, kèm theo đó là hai tiếng đánh bốp không nặng không nhẹ và tiếng khóc của Lục Tiểu Tiếu.