Trình Đăng Lâm không nói gì, sau khi ăn xong, anh ta lại ra nhà ăn mua cháo và bánh bao cho Giang Nam.
Mẹ Trình rất không vui, cởi tạp dề ném lên bếp.
Hôm qua đúng là mất cả chì lẫn chài, tiền không lấy được, lại còn bị con dâu vạch trần bí mật của con gái, khiến cho anh em bọn nó cơm không lành canh không ngọt, mẹ Trình hận đến ngứa răng nên hôm nay mới muốn gây khó dễ cho con dâu.
Nhưng mới hành động thì đã bị con trai phát hiện, bực bội quá!
Trước khi ra khỏi nhà, Trình Đăng Lâm đứng trước cửa bếp, cầu xin mẹ mình: "Mẹ, đứa bé mà Tiểu Nam bị sảy là con gái của con, là con khiến cô ấy phải chịu đau khổ, cô ấy chỉ ở nhà nửa tháng nữa thôi, xin mẹ giúp con chăm sóc cô ấy thêm nửa tháng."
Mẹ Trình im lặng cúi đầu, sau khi con trai rời đi, bà ta mới quay sang khóc lóc với cha Trình: "Người ta nói quả không sai, con trai đều là nuôi cho con dâu!"
Cha Trình an ủi bà: "Chỉ là nửa tháng thôi, bà cũng nhẫn nhịn một chút đi."
Mẹ Trình liếc ông ta một cái: "Ông nói thì dễ lắm, người làm việc không phải là tôi sao?"
Cha Trình lắc đầu, chắp tay ra khỏi nhà chơi cờ.
Mẹ Trình cắn răng, bà ta không nuốt trôi cơn giận này.
Vì vậy, đến bữa trưa, bà ta lại gây chuyện.
Nhìn chất lượng đồ ăn giảm sút rõ rệt, Giang Nam cạn lời nói: "Mẹ, con đã đưa tiền sinh hoạt rồi, Trình Đăng Lâm còn đưa thêm tiền bồi dưỡng, nếu mẹ không muốn nấu thì trả tiền lại cho con, con ra ngoài tìm người nấu riêng cho con."
Mẹ Trình cứng họng, tiền tiền tiền, sao chuyện gì cũng lôi tiền bạc vào thế!
Bị Giang Nam đe dọa, mẹ Trình mới chịu yên phận.
Áo lông nhà họ Đoàn được gửi đến sau hai ngày, Trình Đăng Lâm lập tức mang đến nhà họ Chu, nhưng chủ nhiệm Chu lấy cớ đang tiếp khách, không gặp anh ta, Trình Đăng Lâm vừa thất vọng vừa buồn phiền.
Lại thêm việc mấy ngày nay bầu không khí trong nhà không tốt, anh ta và em gái đều đang cố gắng tránh mặt nhau nên chuyện mời Đoàn Hoa đến nhà ăn cơm cũng bỏ ngỏ, Trình Đăng Lâm mời riêng anh ta đi ăn quán, uống một trận rượu.
Còn Trình Di Tâm thì sau khi khóc lớn một trận, cô ta không ra khỏi nhà trong hai, ba ngày, việc đầu tiên sau khi ra khỏi nhà là tìm đồng nghiệp, bạn bè, người theo đuổi trong nhà máy, hỏi han tin đồn về mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nien-dai-van-ca-nha-co-hut-mau-toi-bao-nam-gio-toi-luot-toi-tinh-so/chuong-24.html.]
Cô ta nghĩ mãi hai ngày trời cũng không hiểu sao chị dâu lại biết được chuyện này, tin tức này đã lan truyền bao lâu, rộng đến mức nào, cô ta rất sợ hãi, nhưng lại không hỏi han được bất kỳ thông tin gì.
Vì mọi người đều đang cố gắng làm như chuyện hôm đó chưa từng xảy ra nên nhà họ Trình cứ thế yên lặng một cách kỳ lạ, Giang Nam mỗi ngày ôn tập, vận động, thỉnh thoảng dọn dẹp đồ đạc, cuộc sống rất có quy luật.
Một tuần sau, công việc của cô cũng có tin vui.
Lúc thím Quách vội vàng đến nhà, mẹ Trình cũng có mặt ở đó, Giang Nam cũng không kiêng dè, tiếp đãi cô Quách ngay tại phòng khách, cũng không quan tâm xem mẹ Trình có nghe hay không.
Thím Quách lại hơi xấu hổ, kéo tay Giang Nam nói mơ hồ: "Trung học cơ sở có thể sắp xếp, cháu có thể dạy môn ngoại ngữ gọi là... Tiếng Anh! À, đúng rồi, có thể dạy Tiếng Anh không?"
"Có thể dạy ạ." Giang Nam gật đầu, cô thậm chí còn cảm thấy bất ngờ và vui mừng.
Dạy Tiếng Anh đối với cô mà nói sẽ nhẹ nhàng hơn các môn khác rất nhiều.
Vì tính chất công việc nên cô thường xuyên tiếp xúc với người nước ngoài, luyện được phát âm tiếng Anh lưu loát thông thạo, thêm vào đó ngữ pháp Tiếng Anh cấp hai cũng không khó, cô chắc chắn có thể đảm nhiệm được.
"Có thể dạy được là tốt rồi!"
Thím Quách nhắc lại một lần nữa để xác nhận, lại nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Giang Nam, bà ấy vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: "Thầy hiệu trưởng kia cứ nói là trường bọn họ chỉ thiếu giáo viên Tiếng Anh, những môn khác đều không nhận, lại còn yêu cầu dạy thử, nếu không đạt yêu cầu thì không nhận. Trước khi đến đây, thím còn lo lắng cháu không dạy được, bây giờ thì tốt rồi, thím yên tâm rồi."
Giang Nam cười cảm ơn thím Quách, lại hỏi: "Dạy thử vào ngày nào ạ, để cháu chuẩn bị."
Nói đến chuyện này, thím Quách hơi sốt ruột, trán lại bắt đầu đổ mồ hôi: "Mười giờ sáng thứ Hai tuần sau, Tiểu Giang, cháu phải chuẩn bị cho tốt đấy."
Bà ấy cảm thấy thầy hiệu trưởng này muốn cho người ta biết cảm giác biết khó mà lui, một giáo viên dạy thay mà yêu cầu nhiều, lại còn nghiêm ngặt, nếu không phải Tiểu Giang có yêu cầu về thời gian thì bà ấy cũng không muốn giới thiệu chỗ này.
Giang Nam gật đầu, hôm nay đã là thứ Bảy rồi, thời gian quả thật không còn nhiều.
"Cháu có sách giáo khoa chứ? Nếu không có thì để thím đi mượn cho!" Thím Quách nhiệt tình nói, bà ấy hy vọng Giang Nam có thể thành công, đỡ phải tìm người khác.
Giang Nam có.
Lúc kết hôn với Trình Đăng Lâm, nguyên chủ mang theo hai thùng đồ, một thùng sách, vài bộ quần áo, một chiếc chăn mới. Thùng sách đó là tất cả sách giáo khoa của cô ấy từ nhỏ đến lớn và những cuốn sách cũ cô ấy lượm được ở tiệm ve chai.