Niên Đại Văn: Cả Nhà Cô Hút Máu Tôi Bao Năm, Giờ Tới Lượt Tôi Tính Sổ - Chương 25

Cập nhật lúc: 2025-04-10 15:48:39
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáu quyển sách giáo khoa Tiếng Anh cấp hai đều được bảo quản rất tốt.

Nghe vậy, cô Quách cảm thấy đã yên tâm được một nửa, lúc này mới có tâm trạng trò chuyện: "Nghe nói ban đầu trường có hai giáo viên Tiếng Anh, đều là thanh niên trí thức, nhưng năm ngoái một người thi đỗ đại học, người kia năm nay cũng thi, nên không muốn dạy hai khối, vì vậy trường mới phải tuyển thêm một người, nhưng thầy hiệu trưởng đã xem qua mấy người rồi mà vẫn không hài lòng..."

Giang Nam cảm thấy hơi buồn cười, nếu như cô và giáo viên kia cùng thi đỗ vào tháng bảy năm nay, vậy thì học kỳ sau trường lại phải tuyển người mới, cảm giác có chút đáng thương.

Hai người lại trò chuyện thêm một lúc thì thím Quách mới rời đi, bà ấy là người rất bận rộn.

Giang Nam vẫn rửa cốc như mọi khi, định về phòng chuẩn bị cho buổi dạy thử, trước khi vào phòng, cô nghe thấy mẹ Trình lẩm bẩm một câu: "Làm giáo viên, lại còn dạy Tiếng Anh? Không sợ nói phét rồi vạ miệng à..."

Giang Nam cạn lời, không biết bà già này có phải là rảnh rỗi quá hay không, cứ thích gây chuyện.

Cô coi như không nghe thấy, lấy sách giáo khoa ra soạn bài.

Lúc Trình Đăng Lâm về nhà, nghe mẹ kể lại chuyện thím Quách đến nhà và nội dung cuộc trò chuyện của hai người thì anh ta mới biết vợ mình đã sắp xếp xong công việc, anh ta nhìn bóng lưng nghiêm túc của vợ, im lặng suốt một lúc lâu.

Sáng thứ Hai, Giang Nam dậy sớm, thay áo sơ mi trắng, quần đen, cô không đi giày da, vì nguyên chủ chỉ có một đôi giày da, là quà sinh nhật mà Trình Đăng Lâm tặng cô ấy, Giang Nam không đụng đến, cô đi một đôi giày nhung đen, mang theo sách giáo khoa và giáo án đi bắt xe buýt.

Không ngờ Trình Đăng Lâm đang dựng xe đạp đợi cô ở ngoài cửa: "Anh đưa em đến bến xe."

Giang Nam không từ chối.

Bây giờ cô vẫn chưa thể đi bộ quá xa, cũng không thể đứng lâu, từ khu tập thể đến bến xe buýt, xe buýt chạy chạy dừng dừng phải mất hơn bốn mươi phút, từ bến xe buýt đến xã Hồng Sơn mất hơn một tiếng, nếu không có chỗ ngồi, cô phải đứng suốt cả quãng đường, thật sự không chịu nổi.

Hai người im lặng suốt quãng đường, Trình Đăng Lâm đưa cô đến bến xe buýt rồi vội vàng đi làm.

Giang Nam lắc lư trên xe cả đường đi, cuối cùng cũng đến nơi trước khi cô nôn ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nien-dai-van-ca-nha-co-hut-mau-toi-bao-nam-gio-toi-luot-toi-tinh-so/chuong-25.html.]

Xã Hồng Sơn và trường trung học Hồng Sơn không khác nhiều so với trí nhớ của nguyên chủ, chỉ là Giang Nam không ngờ vị hiệu trưởng khó tính kia hóa ra lại là người quen. Vị hiệu trưởng kia rõ ràng cũng nhớ nguyên chủ, vừa gặp mặt đã chỉ vào cô nói: "Tôi nhớ cô, cô gái bắt rắn!"

Giang Nam nghe cách gọi này mà dở khóc dở cười. Trước đây nguyên chủ chỉ giúp trường bắt rắn một lần, lại còn tận tình chỉ bảo đầu bếp nhà ăn cách ngâm rượu mật rắn như thế nào, vậy mà đã bị cậu em họ “miệng rộng” đi rêu rao khắp nơi rằng: Cô ấy là cao thủ bắt rắn, dựa vào nghề bắt rắn này để kiếm tiền học phí nuôi thân.

Dù nguyên chủ đã giải thích nhiều lần nhưng thầy cô, bạn bè vẫn giữ nguyên suy nghĩ, thường gọi cô ấy là "cô gái bắt rắn".

Bởi vì cô ấy quả thật đã từng đi bắt rắn thật hơn nữa còn làm túi mật rắn khô để bán cho trạm thu mua, nhưng chỉ là số ít, cô ấy bắt gặp lúc lên núi đào rễ sắn hoặc bắt rết, tránh cũng không được nên mới ra tay.

Không ngờ mười năm trôi qua, vẫn còn người nhớ đến biệt danh này.

Giang Nam cười thở dài: "Thầy Dương, thầy vẫn còn nhớ em ạ?"

Hiệu trưởng Dương nghiêm mặt, giọng điệu lại có chút trêu chọc: "Học sinh có thành tích tốt tôi đều nhớ, huống chi em còn có một kỹ năng đặc biệt dễ nhận biết như vậy."

Giang Nam bất đắc dĩ cười, lại nghe thấy hiệu trưởng Dương nói: "Tuy nhiên nhớ là một chuyện, công việc là một chuyện, tôi sẽ không vì em từng là học sinh của tôi mà nương tay đâu."

"Đó là điều đương nhiên ạ." Giang Nam gật đầu, cô vô cùng tự tin, cũng không muốn nỗ lực của mình bị gán mác thiên vị, đi cửa sau.

Cứ như thế, Giang Nam bắt đầu dạy thử, hiệu trưởng Dương đặc biệt gọi một lớp học sinh năm hai đến dự giờ. Những học sinh này đều có nền tảng tiếng Anh, giáo viên dạy tốt hay không đều có thể phân biệt được.

Vừa nghe Giang Nam cất tiếng, hiệu trưởng Dương đã kinh ngạc ngẩng đầu lên, ông đẩy đẩy gọng kính. Ông yêu cầu rất cao về khả năng nghe, nói, đọc, viết cơ bản của giáo viên tiếng Anh, nhìn cô viết bảng, đánh vần thành thạo nhanh chóng, ông hài lòng gật đầu.

Sau đó, cho dù là kiến ​​thức đã chuẩn bị sẵn của Giang Nam, hay là thiết kế tình huống đối thoại tương tác, khuyến khích học sinh ngại ngùng chủ động nói tiếng Anh đều khiến hiệu trưởng Dương không khỏi khen ngợi.

45 phút của tiết học khiến cả học sinh và giáo viên đến dự giờ đều còn chưa thỏa mãn. Giang Nam đương nhiên vượt qua bài dạy thử với số phiếu tuyệt đối. Hiệu trưởng Dương lập tức viết giấy chứng nhận trúng tuyển của nhà trường cho cô, đồng thời bảo giáo viên hậu cần dẫn cô đi tham quan, sắp xếp xong ký túc xá giáo viên, sợ cô sẽ chạy mất.

Giang Nam bất đắc dĩ mỉm cười, xác nhận thời gian đi làm với giáo viên hậu cần rồi nói cảm ơn, sau đó mới chậm rãi rời đi.

Loading...