Niên Đại Văn: Cả Nhà Cô Hút Máu Tôi Bao Năm, Giờ Tới Lượt Tôi Tính Sổ - Chương 26

Cập nhật lúc: 2025-04-10 15:49:01
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bước ra khỏi cổng trường, Giang Nam đưa tờ giấy chứng nhận trên tay ra nhìn dưới ánh nắng, nở nụ cười rạng rỡ. Đây mới coi như là bước đầu tiên cho cuộc sống mới của cô.

Để ăn, Giang Nam đến tiệm cơm quốc doanh ở xã ăn một bữa no nê, sau đó mới lên xe buýt lắc lư trở về khu tập thể.

Cô không vội về nhà họ Trình mà đi tìm thím Quách báo tin vui, đồng thời thông báo cho thím Quách có thể dẫn người đến bàn giao công việc.

Thím Quách vui mừng không thôi, khen Giang Nam hết lời, đồng thời đảm bảo ngày mai có thể dẫn người đến.

Hai người bàn bạc xong thời gian địa điểm gặp mặt thì Giang Nam mới về nhà họ Trình.

Vừa về đến cửa đã nghe thấy tiếng khóc nấc lên của Lục Tiếu Tiếu, cô mở cửa bước vào, mọi người trong phòng khách đều nhìn cô một cái, sau đó lại quay đầu tiếp tục công việc của mình. Trình Di Tâm ôm Lục Tiếu Tiếu vừa vỗ về vừa dỗ dành, mẹ Trình thì ở bên cạnh tức giận bất bình oán trách cha Trình.

"... Tôi đã nói nhà họ Đoàn này không được mà, ông xem con bé kia hung hăng chưa kìa, làm Tiếu Tiếu nhà chúng ta ra nông nỗi này!"

Giang Nam đặt sách giáo khoa và giáo án lên tủ giày ở lối vào, vừa đi vào bếp rửa tay vừa nghe ngóng.

Hóa ra là chuyện Đoàn Hoa nhường áo cho nhà họ Trình không biết tại sao lại để con gái Đoàn Hoa biết được. Con gái Đoàn Hoa tưởng chiếc áo khoác lông trên người Lục Tiếu Tiếu là của nó, nhất quyết bắt Lục Tiếu Tiếu cởi ra trả lại, còn mắng Trình Di Tâm là "hồ ly tinh".

Lục Tiếu Tiếu tức giận không chịu, con gái Đoàn Hoa liền tự mình ra tay, hai đứa nhỏ lao vào đánh nhau.

Giang Nam bật cười, từ trong bếp đi ra, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, không thấy Trình Hạo đâu nên đành hỏi mẹ Trình.

Nghe mẹ Trình than thở nói: "Không biết dẫn theo Minh Thanh chạy đi đâu chơi rồi, nếu không Tiếu Tiếu cũng không đến nỗi bị người ta bắt nạt như vậy!"

Giang Nam rất hài lòng vì cậu con trai rắc rối nhà mình không tham gia, sau đó ậm ừ với mẹ Trình: "Không phải mẹ nói Trình Hạo ra tay không biết nặng nhẹ sao? Nếu nó giúp Tiếu Tiếu, lỡ làm con bé nhà họ Đoàn bị thương thì tính sao, ai chịu trách nhiệm?"

Mẹ Trình và Trình Di Tâm nghe vậy thì không khỏi nhớ lại cảnh tượng bị Giang Nam đòi nợ hôm đó, sắc mặt lập tức tái mét.

Giang Nam lại nói: "Sau này chuyện của Tiếu Tiếu, Minh Thanh, mẹ bớt để Trình Hạo nhúng tay vào, nếu không, con không biết ngày nào sẽ phải vào tù thăm nó đâu."

"Giang Nam!" Cha Trình quát lên một tiếng, không muốn nghe cô nguyền rủa cháu trai lớn như vậy.

Giang Nam nhún vai, im lặng, cầm sách định về phòng, lúc xoay người lại thấy Lục Tiếu Tiếu nấc lên từng hồi trừng mắt nhìn mình.

Giang Nam dừng bước, cúi đầu nhìn con bé: "Tiếu Tiếu, mắt cháu hình như có vấn đề, cần cô móc ra chỉnh lại cho không?"

Lục Tiếu Tiếu sợ hãi vội vàng vùi đầu vào lòng Trình Di Tâm, Trình Di Tâm tức giận: "Chị dâu, sao chị có thể nói với con nít như vậy!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nien-dai-van-ca-nha-co-hut-mau-toi-bao-nam-gio-toi-luot-toi-tinh-so/chuong-26.html.]

Giang Nam cười khẩy nhìn cô ta: "Cho dù tôi nuôi sói con hai ba năm, nó cũng sẽ không đến mức dùng ánh mắt đó nhìn tôi."

Nói xong, mặc kệ nhà họ Trình phản ứng ra sao, cô cũng không quay đầu lại, đi thẳng về phòng.

Ngày hôm sau, Giang Nam đến cổng nhà máy gặp thím Quách, người tiếp nhận công việc của cô là một thiếu niên gầy gò, chắc chắn chưa đến mười tám tuổi.

Giang Nam không hỏi han thông tin của cậu nhóc trước mặt mọi người, chỉ dặn dò: "Vào đó thì cậu cứ nói là em họ bên nhà dì của tôi, tôi vì lý do sức khỏe nên không làm việc ở phân xưởng được nữa nên chuyển cho cậu."

Thiếu niên gật đầu, Giang Nam dẫn cậu đến phòng nhân sự làm thủ tục, sau đó chuyển hồ sơ của mình đi, ra ngoài thì giao lại người cho thím Quách.

Thím Quách lại dẫn cậu ta đến phân xưởng tìm chú Quách để chú Quách dẫn dắt vài ngày làm quen một chút.

Sau đó, hai người đến nhà họ Quách.

Thím Quách đưa hai trăm tệ tiền chuyển nhượng công việc cho Giang Nam, Giang Nam lập tức rút ra mười tệ đã hứa đưa cho thím Quách.

Thím Quách cười tủm tỉm nhận lấy, sau đó mới kể về cậu thiếu niên kia: "... Là người ở một đại đội sản xuất thuộc xã Hồng Sơn, chưa đến mười bảy tuổi, cha mất, mẹ yếu ớt không làm được việc nặng, dưới còn có một đứa em trai và một đứa em gái, bác hai của nó không thể chăm sóc bọn nhỏ cả đời, nên tìm cho nó công việc này."

Về phần bác cả của thiếu niên đó là ai thì thím Quách không nói.

Giang Nam cũng không hỏi, chỉ nói: "Số tiền này không phải do cậu ta tự bỏ ra đấy chứ?"

Thím Quách lập tức lắc đầu: "Bác cả nó bỏ ra, nếu nhà nó mà có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy thì cũng chẳng đến nỗi."

Giang Nam gật đầu, vậy là được rồi.

Công nhân học việc mỗi tháng được mười tám tệ, một năm chỉ có hơn hai trăm tệ, cậu thiếu niên này nếu như gia đình khó khăn, nhận hai trăm tệ này thì chẳng khác nào để cậu ta đi làm không công cả năm, gánh nặng gia đình lại càng nặng nề hơn.

Nhận tiền xong, mọi việc cũng đã giải quyết ổn thỏa, Giang Nam về nhà thu dọn hành lý, hôm nay cô còn nhiều việc phải làm.

Trình Đăng Lâm không ngờ rằng, anh ta đi làm cả ngày về, đồ đạc của vợ đã vơi đi hơn phân nửa, giấy tờ ly hôn cũng đã viết xong.

Chỉ thấy Giang Nam đang xoa bóp vai, thông báo cho anh ta: "Ngày mai anh cũng xin thư giới thiệu rồi xin nghỉ nửa tiếng đi, tôi đến cổng đơn vị chờ anh, làm xong anh có thể quay lại làm việc."

Hôm nay Giang Nam thực sự rất mệt, trước tiên cô chở thùng sách và phần lớn đồ dùng sinh hoạt đến trường trung học Hồng Sơn, sau khi làm thủ tục nhậm chức xong thì lại nhờ hiệu trưởng Dương viết cho một lá thư giới thiệu.

Đây là kế hoạch mà cô đột nhiên thay đổi sau khi trò chuyện vui vẻ với thầy Dương hôm qua.

Ban đầu, cô định sau khi thu xếp ổn thỏa mọi việc sẽ mang theo hành lý đến trường trung học Hồng Sơn nhận việc, nhưng nghĩ đến việc xin giấy giới thiệu từ nhà máy, nhà máy nhất định sẽ cử người đến hòa giải, khuyên nhủ, thậm chí bác bỏ đơn xin của cô, nên Giang Nam muốn đánh cược một phen với thầy Dương.

Loading...