Chỉ thấy cậu ấy đang dìu một người đàn ông cao lớn đội mũ lưới, phấn khích đi về phía cô, sau khi đặt người đàn ông kia ngồi xuống xong, cậu ấy quay đầu nhìn Giang Nam, nụ cười trên mặt bỗng chốc cứng đờ, kinh ngạc không kìm chế được kêu lên: "Chị, chị đã sinh con rồi sao?!"
Giang Nam nhìn theo tầm mắt của cậu ấy nhìn xuống bụng mình, bất đắc dĩ mỉm cười, giải thích đơn giản: "Không sinh được, bị sảy rồi."
Trình Đăng Lâm từng hỏi cô có muốn báo cho nhà cô cả thân thiết với nguyên chủ hay không, Giang Nam vừa sợ họ lo lắng, lại vừa không phải nguyên chủ, không muốn làm phiền người thân của nguyên chủ nên đã từ chối, không ngờ hôm nay lại bất ngờ gặp được.
"Sảy rồi?" Em họ nghe vậy phẫn nộ nói: "Họ Trình kia chăm sóc chị kiểu gì vậy!"
Giang Nam lắc đầu, cô không muốn thảo luận chuyện này ở nơi công cộng khiến người khác bàn tán nên coi như không có chuyện gì thản nhiên nói: "Chỉ là vô tình bị ngã thôi."
"Chuyện xảy ra bao lâu rồi, sao chị không liên lạc về nhà? Mẹ em chắc chắn sẽ lo lắng muốn chết, về nhất định sẽ mắng chị!" Em họ trách cô.
Giang Nam nghe thấy vậy thì rất cảm động thay cho nguyên chủ.
Nguyên chủ và người cô cả này rất thân thiết.
Nhà nguyên chủ ở xã Giao Viễn, đi bộ theo hướng núi từ xã Hồng Sơn mất bốn năm tiếng đồng hồ, cha mẹ trọng nam khinh nữ, ông bà nội cũng trọng nam khinh nữ, nhưng nhà bọn họ rất kỳ lạ, con gái không giống những nhà trọng nam khinh nữ khác có tính cách nhu nhược hay có suy nghĩ là "chị gái nuông chiều em trai", con gái nhà họ đều rất mạnh mẽ.
Người duy nhất có tính cách hiền lành là cô út của nguyên chủ, mười bốn tuổi đã được gả đi, một ngày nọ đột nhiên bị sốt cao, ông bà nội không chịu bỏ tiền đưa đi viện nên bèn báo nhà trai đến đón về chữa trị, nhà trai bên kia cho rằng nhà mình đã bỏ ra số tiền thách cưới cao ngất ngưởng nên không chịu bỏ thêm tiền, hai bên lời qua tiếng lại, cô út không được cứu chữa kịp thời nên c.h.ế.t vì sốt.
Cô cả đã đi lấy chồng xa, khi biết chuyện thì cô út đã được chôn cất, vì thế rất hận ông bà nội, không bao giờ trở về nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nien-dai-van-ca-nha-co-hut-mau-toi-bao-nam-gio-toi-luot-toi-tinh-so/chuong-28.html.]
Mãi cho đến khi ông nội qua đời, cô cả mới dẫn con cái về chịu tang, nghe nói nguyên chủ tự mình dành dụm tiền để đi học, nhưng lại bị cha mẹ từ chối và ép đưa tiền, cô ấy thậm chí còn dám dùng d.a.o phay đe dọa hai túi thịt kia của em trai nên rất thích nguyên chủ.
Nguyên chủ đi học muộn, lúc tốt nghiệp tiểu học đã mười bốn tuổi, cô cả lo lắng cô ấy sẽ giống như cô út bị cha mẹ "bán" đi nên cho cô ấy đi học ở xã Hồng Sơn, học cùng lớp với em họ Lý Húc nhỏ hơn cô ấy hai tuổi để tiện bề chăm sóc.
Cứ như vậy, nguyên chủ và nhà cô cả càng thêm thân thiết, chăn mới trong của hồi môn của nguyên chủ chính là do cô cả chuẩn bị.
Cô cả có tất cả bốn người con, một năm làm lụng vất vả lắm mới coi như no đủ, chiếc chăn đó không biết đã tích góp bao nhiêu phiếu vải phiếu bông mới có được.
Nguyên chủ vẫn luôn rất biết ơn cô cả.
"Chị, vậy bây giờ chị định về nhà thăm mẹ em à?" Lý Húc hỏi.
Dù sao đây cũng là xe đi đến xã Hồng Sơn.
Giang Nam lúng túng, tạm thời cô chưa có dự định này, "Chờ chị thu xếp ổn định rồi sẽ qua."
"Thu xếp gì?" Lý Húc khó hiểu.
Giang Nam đành phải nói rõ ràng, dù sao nửa năm tới cô sẽ thường trú ở trường trung học Hồng Sơn, có thể sẽ thường xuyên gặp nhà cô cả: "Chị đổi công việc rồi, sau này sẽ làm giáo viên ở trường trung học Hồng Sơn, mấy hôm nữa chị sẽ đến thăm cô."
Lý Húc nhất thời chưa phản ứng kịp, chỉ vui mừng nói: "Vậy thì tốt quá, xã cũng gần nhà chúng ta, dù chị có về nhà, hay chúng em đến thăm chị đều thuận tiện, nhưng mà..."
Cậu ấy nghi ngờ nói: "Như vậy cuộc sống của chị sẽ bất tiện lắm, bên này cách nhà máy nông cơ khí xa quá, sao chị lại muốn chuyển đến đây?"