"Vậy thì tốt." Giang Nam gật đầu.
Ba người ăn cơm xong, Giang Nam đi thanh toán, nhân viên thu ngân lại nói đã thanh toán rồi, Giang Nam quay đầu lại, Lý Húc cười vẫy tay với cô, chỉ chỉ vào Triệu Thụy, ý bảo là Triệu Thụy đã thanh toán rồi.
Giang Nam không biết phải làm sao, lúc quay về ký túc xá cô lấy nửa cân đường đỏ và hai gói sữa bột mà Trình Đăng Lâm nhét cho cô lúc nãy rồi đưa nửa cân đường đỏ và một gói sữa bột cho Lý Húc, gói sữa bột còn lại đưa cho Triệu Thụy.
Hai người đều không nhận.
Lý Húc biết cô vừa mới sảy thai, những thứ này đều là để bồi bổ sức khỏe cho cô, cậu ấy không muốn nhận, Giang Nam lại nói: "Sữa bột nhạt nhẽo không có mùi vị chị không thích uống, cậu mang về cho con của anh hai đi, còn đường đỏ chị có thể đến trạm xá xin giấy rồi mua thêm, nhưng cô cả mà muốn mua thì phải tích phiếu đường, không biết phải mất bao lâu, cậu cứ cầm lấy đi."
Lý Húc bất đắc dĩ nhận lấy.
Triệu Thụy cũng lắc đầu, Giang Nam cười nói: "Không bà con thân thích gì, anh lại bỏ ra cả tiền lẫn sức lực, tôi thật ngại khi ăn chực của anh."
Cô đã nói như vậy, Triệu Thụy cũng không thể từ chối được nữa.
Trên đường về nhà, Triệu Thụy ngồi ở ghế sau, Lý Húc vừa đạp xe vừa nói chuyện với Triệu Thụy: "Anh Thụy, anh nói xem sao chị họ em lại ly hôn nhỉ, rốt cuộc bọn họ ly hôn vì lý do gì vậy?"
"Sao cậu không tự đi hỏi cô ấy." Triệu Thụy nhắm mắt nói.
Lý Húc đang nắm tay lái, không tiện gãi đầu gãi tai, trong lòng ngứa ngáy khó chịu: "Không phải là do chị ấy không muốn nói sao!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nien-dai-van-ca-nha-co-hut-mau-toi-bao-nam-gio-toi-luot-toi-tinh-so/chuong-31.html.]
"Vậy thì đừng có tò mò nữa."
Ngoài miệng Triệu Thụy nói như vậy nhưng trong lòng anh cũng rất muốn biết, anh muốn biết nút thắt của sự thay đổi này nằm ở đâu.
Lý Húc đưa Triệu Thụy đến tận cửa nhà, Triệu Thụy bèn đổi ý nói không nhận túi sữa bột nữa, bảo Lý Húc mang về nhà.
Lúc nãy anh chỉ là không muốn làm mất mặt chị họ của Lý Húc nên mới bất đắc dĩ nhận lấy, anh cũng không tốn sức gì nhiều, bữa cơm cũng không có bao nhiêu tiền, không đáng giá bằng túi sữa bột này.
Lý Húc lập tức gật đầu đồng ý, nhưng đạp xe đi được một đoạn thì quay người ném túi sữa bột vào lòng Triệu Thụy, một tay nắm tay lái một tay vẫy tay chào, đầu cũng không ngoảnh lại mà đi luôn.
Triệu Thụy bất đắc dĩ mỉm cười, quay người lại ——
Nhìn thấy bức tường đất thấp bé, căn nhà đất bùn xiêu vẹo trước mặt, anh ngỡ như đang mơ.
Sau khi kiếm được khoản tiền đầu tiên vào cuối năm 82, anh đã phá bỏ căn nhà cũ này để xây một căn nhà gạch ngói, sau này anh có chút thành tựu, lại xây dựng lại thành một căn biệt thự. Giờ đây nhìn lại, rõ ràng anh đã sống ở đây hơn hai mươi năm, vậy mà trông có chút xa lạ.
Triệu Thụy đẩy cửa bước vào nhà, mẹ anh nghe thấy tiếng động thì đi từ phòng khách ra xem, "Ai vậy?"
Vừa nhìn thấy anh, bà vội vàng chạy tới, vừa kéo tay anh vừa sờ sờ đầu anh nhìn, miệng liên tục hỏi han: "Con trai, con về rồi sao? Sao rồi, đỡ hơn chút nào chưa, để mẹ xem nào… Ôi chao, cái thằng Ngưu Qúy c.h.ế.t tiệt kia, sao nó lại ra tay tàn nhẫn thế hả!"
Nhìn người mẹ trẻ hơn mười mấy tuổi và đứa con trai từ trong nhà chạy ra ôm lấy chân anh, liên tục gọi "Cha ơi", trong lòng Triệu Thụy trào dâng cảm xúc lẫn lộn.
Anh rất áy náy với mẹ, mẹ anh khi còn trẻ đã một mình nuôi anh khôn lớn, tuổi trung niên lại giúp anh chăm sóc con trai, đến khi về già đáng lẽ phải được hưởng phúc bên con cháu thì lại bị con trai anh chọc tức đến mức bệnh nặng qua đời, trước khi trút hơi thở cuối cùng, người bà lo lắng nhất vẫn là anh, miệng cứ lẩm bẩm bảo anh phải tìm đối tượng kết hôn, lo lắng anh sống một mình cô đơn, già rồi không có ai bầu bạn.