"Cô cả, Lý Húc, hai người đợi lâu rồi chưa? Ăn cơm chưa ạ? Hay là chúng ta đến nhà ăn ăn cơm trước đã."
Cứ trốn tránh được lúc nào hay lúc đó.
Lý Húc nháy mắt với cô, cười hì hì như đang xem kịch vui: "Chị, không cần phiền phức vậy đâu, mẹ con em ăn cơm ở nhà rồi mới đến."
Nghe vậy, Giang Nam đành phải nhắm mắt lấy chìa khóa mở cửa phòng ký túc xá, mời hai người vào trong ngồi.
Cô định rót nước, bỗng nghe thấy cô cả vẫn luôn im lặng lên tiếng: "Không cần bận tâm đến chúng ta, con mau đi ăn cơm đi, không nhìn lại xem người mình thành dạng gì rồi kìa!"
Lý Húc vội vàng nhận lấy bình nước, tự mình rót.
Thật ra, Giang Nam ăn không nổi.
"Cô cả, sao hai người lại đến đây?" Cô hỏi.
Hỏi nhanh một chút, cho cô c.h.ế.t sớm siêu thoát sớm!
Nhưng cô cả lại không chiều theo ý cô: "Con ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói."
Giang Nam không biết làm sao, đành phải nhét từng miếng cơm vào miệng, vừa ăn vừa nhìn cô cả và Lý Húc.
Lúc Lý Húc vào cửa có xách theo một cái túi căng phồng, cô cả thì đeo một cái sọt, nhìn cũng không ít đồ.
Lúc này đang lần lượt lấy từng thứ ra.
Bếp lò đất, nồi đất, nồi nhôm, còn có nửa túi than củi, trong sọt là trứng gà, gạo kê, táo đỏ và đường đỏ.
Giang Nam nhìn kỹ, gói đường đỏ kia chính là nửa cân cô đưa cho Lý Húc mang về, thấy cô cả lại mang đến cho cô, Giang Nam vội vàng nuốt miếng cơm trong miệng xuống, vội vàng nói: "Cô cả, sao cô lại mang nhiều đồ như vậy đến cho con làm gì, còn cả đường đỏ nữa, là để cho cô uống mà."
Cô cả quay đầu trừng mắt nhìn cô một cái, tức giận nói: "Cô khỏe mạnh thế này, uống nước đường đỏ làm gì, phí phạm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nien-dai-van-ca-nha-co-hut-mau-toi-bao-nam-gio-toi-luot-toi-tinh-so/chuong-35.html.]
Lý Húc ở bên cạnh giải thích: "Mẹ nghe em nói chỗ chị ngay cả cái ấm đun nước cũng không có nên bảo em mang theo cả bếp, nồi niêu đến đây, chị yên tâm, mấy cái này ở nhà đều không dùng đến."
Lại nghe cô cả nói: "Lúc nào cũng ăn ở nhà ăn không bổ dưỡng đâu, khi nào rảnh thì tự nấu chút cháo táo đỏ gạo kê hoặc luộc trứng gà với đường đỏ mà ăn, bồi bổ cơ thể cho tốt, trong nhà không có gì khác, chỉ có trứng gà với gạo kê thì nhiều!"
Giang Nam nghe xong chỉ cảm thấy khóe mắt nóng lên, trong lòng xấu hổ vô cùng.
Một lúc lâu sau, cô mới nói: "Cảm ơn cô cả."
Cô cả cũng không được tự nhiên nói: "Cảm ơn cái gì, người một nhà cả mà."
Giang Nam vội vàng ăn cơm xong, đi rửa hộp cơm rồi quay lại, định nói chuyện rõ ràng với bọn họ.
Cô cả bảo Lý Húc đóng cửa phòng ký túc xá lại, hai mẹ con mỗi người ngồi một cái ghế cao, đối diện với Giang Nam, nhìn chằm chằm vào cô, giống như đang "thẩm vấn" vậy.
Giang Nam thở dài, sắp xếp lại lời nói, kể hết mọi chuyện cho hai người nghe.
Từ chuyện nguyên chủ chu cấp cho gia đình nhà chồng hơn hai năm, đến chuyện bị Trình Hạo đụng trúng dẫn đến sảy thai, mẹ Trình muốn cô ở cữ xong thì đi làm ngay, cô phản kháng đòi tiền, ly hôn…
Lý Húc mới nghe được một đoạn đầu đã không chịu nổi, dù có cô cả trấn áp nhưng cậu ấy vẫn đi đi lại lại trong căn phòng chật hẹp, không ngừng mắng chửi nhà họ Trình.
Cô cả nghe xong thì mặt đen lại, trong mắt tràn đầy đau lòng, bà vỗ nhẹ lên vai Giang Nam một cái: "Cái con bé ngốc này, bị người ta bắt nạt bao nhiêu năm như vậy mà cũng không chịu nói với người nhà một tiếng, cái miệng để làm gì hả!"
Giang Nam giải thích thay nguyên chủ: "Ban đầu 'con' cứ nghĩ là cô ta không ở lâu…"
Cô cả càng nghe càng tức giận, bà hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại rồi nói: "Bây giờ thành ra thế này rồi, con định bỏ qua như vậy sao?!"
Giang Nam khó hiểu.
Tiền cũng lấy lại được rồi, cô cũng đã ly hôn rồi, ngoại trừ Trình Hạo, cô không muốn dây dưa gì với nhà họ Trình nữa.
Cô cả giận rèn sắt không thành: "Lấy lại được tiền là xong chuyện sao? Vậy những khổ sở, tủi nhục mà con phải chịu đựng trong mấy năm qua thì tính sao! Nhà họ Trình đã dám làm chuyện không biết xấu hổ như vậy, sao con sao không lột mặt bọn họ ra cho mọi người thấy!"