Không thấy bóng dáng ai, bà liền quay sang nói với những người khác trong khu: "Mọi người còn chưa biết đâu nhỉ, em chồng cũ của cháu gái tôi đã về nhà mẹ đẻ ba năm trời, không đưa cho anh chị lấy một đồng tiền sinh hoạt, đều là dựa vào anh trai chị dâu nuôi, tôi nói này bà thông gia cũ, nhà bà sao có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy chứ!"
Trong viện quả nhiên vang lên tiếng xì xào bàn tán.
Thím Quách chen lẫn trong đám đông bỗng nhiên hiểu ra, chẳng trách Tiểu Giang lại muốn ly hôn.
Mẹ Trình tức đến mức thở không ra hơi, sao có thể nói chuyện này ở chỗ đông người như vậy chứ, còn để cho con gái bà ta sống nữa hay không!
"Cô cả Giang, nói chuyện phải có lương tâm chứ, tiền sinh hoạt của Di Tâm đều là Tiểu Giang cầm mà!" Mẹ Trình nghiến răng nghiến lợi giải thích.
Con gái bà ta đã đưa tiền sinh hoạt rồi!
Cô cả Giang cười nhạt một tiếng: "Nếu không phải Tiểu Nam gây chuyện ly hôn đòi tiền, thì các người liệu có đưa không?!"
"Hơn nữa, tôi nghe Tiểu Nam nói, mỗi tháng nó với Tiểu Trình phải nộp năm sáu chục tệ tiền sinh hoạt? Nhà họ Trình này, các người ỷ vào việc cháu gái tôi không phải mua thức ăn, nấu nướng nên không biết, gia đình các người ăn vàng uống bạc hay sao, mà một tháng có thể tiêu hết năm sáu chục tệ!"
Những người hóng chuyện nghe xong đều hít một hơi khí lạnh, năm sáu chục tệ lận đó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nien-dai-van-ca-nha-co-hut-mau-toi-bao-nam-gio-toi-luot-toi-tinh-so/chuong-38.html.]
Có "người sáng suốt" lên tiếng: "Mọi người không thấy nhà họ Trình tháng nào cũng mua bao nhiêu là bánh đào, bánh quy, đặt sữa bò, còn mua sữa bột, tháng nào cũng ăn thịt bảy tám lần sao, nhìn mấy đứa trẻ nhà đó hồng hào béo tốt kìa, sao có thể không tiêu hết năm sáu chục tệ được!"
Mẹ Trình thấy mọi người trong viện đều chỉ trỏ nhà mình, bà ta không còn giữ được vẻ ngoài dịu dàng thường ngày nữa, giọng điệu trở nên gay gắt: "Tiểu Nam với Đăng Lâm đã ly hôn rồi, chúng tôi không thiếu nó một xu một hào nào, thậm chí còn để nó mang đi nhiều đồ như vậy, coi như thanh toán xong rồi, bây giờ bà đến đây gây rối là có ý gì! Hay là còn chưa đủ, còn muốn tiền nữa? Tôi nói cho bà biết, đừng hòng!"
"Ha, ai thèm đến chỗ bà đòi tiền chứ!" Cô cả Giang nhổ một bãi nước bọt: "Hơn nữa, những thứ Tiểu Nam mang đi đều là do nó tự bỏ tiền túi ra mua, không lấy một chút nào của nhà họ Trình các người! Còn các người, mắt mũi mù hết rồi sao, Tiểu Nam nhà tôi gầy trơ xương ra rồi kìa, lúc nó mười bảy mười tám tuổi ở nhà làm ruộng cũng không gầy đến mức này!
Hôm nay, tôi đến đây là muốn xem thử mặt mũi nhà họ Trình các người dày đến cỡ nào, cũng để cho mọi người thấy rõ, nhà nào dám để con dâu làm trâu làm ngựa nuôi em chồng!"
"Hai năm nay Tiểu Giang gầy đi trông thấy…" Có người không khỏi thở dài, ai mà ngờ được là do nguyên nhân này chứ.
Những người khác cũng lắc đầu đồng tình.
Mẹ Trình lại uất ức đến mức nước mắt lưng tròng: "Ai bảo con dâu nhà người ta làm trâu làm ngựa không phải giặt giũ quét dọn trông con, tôi có bắt nó động tay vào việc gì đâu!"
Cô cả Giang cười ha hả: "Đừng có giả vờ đáng thương nữa, bà đã từng giặt cho Tiểu Nam một cái áo nào, quét dọn phòng cho nó lần nào chưa? Chưa từng đúng không! Cháu gái tôi không phải loại người cơm bưng nước rót, quen sống an nhàn đâu!
Còn nói đến chuyện mua thức ăn nấu nướng, hai người già các người muốn ở nhà nhàn rỗi không phải nấu nướng, chờ con cái về làm cũng được thôi! Dù sao cũng đã vất vả cả đời rồi, ai mà chẳng muốn hưởng phúc, nhưng mà tiểu thư, quý tử nhà bà có nấu nướng gì đâu? Tại sao lại chỉ nhắm vào Tiểu Nam nhà tôi, bà còn sống ở thời phong kiến à, chuyên đi hành hạ con dâu sao?!"
Nói đến đây, cô cả Giang như nhớ ra chuyện chính, bà nói: "Tiểu thư nhà bà ở nhà đúng không? Sao vẫn chưa chịu ra mặt, giọng tôi lớn như vậy mà nó không nghe thấy sao? Không ra đây giải thích vài câu à?