Tôi muốn hỏi thẳng nó xem, quân nhân còn không lấy của dân một cái kim sợi chỉ, sao ý thức của một người nhà quân như nó lại kém cỏi như vậy, ăn bám anh chị ba năm trời, không có chút ý kiến gì!
Còn có Trình Đăng Lâm, ban đầu tôi cứ tưởng nó là người tốt, không ngờ, Tiểu Nam ở nhà chăm con cho nó, hầu hạ cha mẹ nó, còn nó thì ở trường học ve vãn với nữ sinh khác.
Cả nhà các người đúng là chẳng ra gì, mặt ngoài thì sáng sủa, bên trong toàn là rác rưởi! Cả căn nhà này đều bốc mùi hôi thối!"
Lời nói như s.ú.n.g liên thanh của cô cả Giang khiến mọi người choáng váng.
Cái gì? Tiểu Trình có người khác bên ngoài sao?
"Bà nói bậy…" Mẹ Trình phản bác một câu.
"Bịch!"
Bà ta không thở nổi nữa, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Mọi người trong sân không dám đứng hóng chuyện nữa, vội vàng chạy đến giúp đỡ, thím Quách vừa bấm huyệt nhân trung cho mẹ Trình, vừa hô lớn vào trong nhà: "Có ai ở nhà không? Di Tâm đâu, mẹ cháu ngất xỉu rồi!"
Bên trong, cha Trình và Trình Di Tâm lúc này mới hốt hoảng chạy ra, cõng bà ta đi bệnh viện.
Người cũng đã đi rồi, kịch cũng không tiếp tục diễn nữa.
Cô cả Giang đã đạt được mục đích rồi, bà gọi con trai rồi rời đi.
Mọi người trong viện đều đã chứng kiến bộ dạng hùng hổ của bà, cũng không ai dám ngăn cản: "Cô, cô cả trở về sao?"
Cô cả Giang gật đầu, lịch sự nói: "Hôm nay làm phiền mọi người rồi."
Khiến cho mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Sau khi cô cả Giang rời đi, tin đồn ở khu tập thể lập tức lan truyền với tốc độ chóng mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nien-dai-van-ca-nha-co-hut-mau-toi-bao-nam-gio-toi-luot-toi-tinh-so/chuong-39.html.]
Có người tìm đến thím Quách: "Bà Quách này, chính bà giới thiệu công việc cho Tiểu Giang đúng không, bà đã biết Tiểu Giang với Tiểu Trình ly hôn rồi, vậy mà lại giấu kín như bưng, sau này còn nói chuyện với nhau, ăn hạt dưa với nhau được nữa không!"
Thím Quách vô tội nói: "Tôi cũng không biết chuyện bên trong là như vậy!"
Những người khác cũng thở dài: "Không ngờ Di Tâm lại là đứa như vậy, ra ngoài thì cư xử dịu dàng, hào phóng, không ngờ ở nhà lại ăn bám anh chị, không biết xấu hổ."
Một người khác khinh thường nhổ vỏ hạt dưa: "Không thấy nó mặc váy áo khoác giày da đẹp thế nào sao, mấy thứ đó phải tốn bao nhiêu tiền chứ, lương một tháng của nó được bao nhiêu, lấy đâu ra tiền đưa cho gia đình."
Lại có người nói: "Vợ chồng nhà họ Trình cũng vậy, bình thường thì hiền lành, hòa nhã, không ngờ lại bóc lột con dâu không nương tay!"
"Còn có Tiểu Trình nữa, nhìn thì ra vẻ đàng hoàng lắm, hừ, đàn ông đều giống nhau cả thôi!"
Cả nhà bọn họ quả nhiên là biết người biết mặt không biết lòng!
Nhà họ Trình bỗng chốc nổi tiếng khắp khu tập thể.
Mà Trình Đăng Lâm đối với chuyện này hoàn toàn không hay biết gì, tối hôm đó tan làm về nhà, anh ta còn cảm thấy kỳ lạ, trên đường rất nhiều người nhìn anh ta xì xào bàn tán, chỉ trỏ, anh ta đoán có lẽ là bọn họ đã biết chuyện anh ta ly hôn.
Nhưng vừa đến cổng khu tập thể lại bỗng nghe thấy một đứa trẻ con buông lời trêu chọc nói: "Đăng Lâm, nữ sinh viên đại học có mùi vị gì thế?"
Trình Đăng Lâm tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, buông xe đạp ra định xông lên cho nó một trận, nhưng nó đã chạy mất dạng, vừa chạy vừa quay đầu lại cười nham nhở với anh ta.
Anh ta đành phải kìm nén lửa giận về nhà, vừa bước vào viện, lại thấy mấy nhà hàng xóm thò đầu ra nhìn anh ta.
Vừa vào nhà đã thấy cha anh ta mặt mũi tối sầm, mẹ và em gái thì hai mắt sưng húp như quả đào.
Mẹ anh ta vừa khóc vừa mắng: "Đều tại con đi tìm con vợ nhà quê đó! Rước về cái thứ quê mùa, thô lỗ, vô liêm sỉ!"
Trình Đăng Lâm nghe con trai nói bà cô đến đây cãi nhau với bà nội một trận rồi bỏ đi, cộng thêm những lời nói kia, anh ta đại khái cũng đoán được chuyện gì xảy ra.
Anh ta không nói gì, rửa tay xong định vào phòng nghỉ ngơi.