Chị vừa mới ly hôn, chắc chắn là không có tâm trạng nghĩ đến chuyện này, Lý Húc thầm nghĩ. Nhưng nghĩ đến cái lưng đang nóng ran của mình, cậu không dám phản bác lại lời mẹ nói.
Mẹ cậu muốn tìm thì cứ tìm, không sợ mất công là được rồi.
Nói thật, những người ở trong đội, trong xã, đừng nói là chị, đến cả cậu cũng chẳng vừa mắt ai.
Theo cậu thấy, trong vùng này, người đàn ông tốt có thể đếm trên đầu ngón tay, một là cậu, hai là anh hai cậu miễn cưỡng được tính là một, còn có anh Thụy nữa, ngoài ra không còn ai khác, mẹ cậu có thể tìm được người tốt mới là lạ!
Lúc cô cả Giang và Lý Húc quay về, khi đi ngang qua trường trung học Hồng Sơn, bọn họ xuống xe báo cho Giang Nam một tiếng: "Chuyện đã giải quyết xong rồi, con không cần phải lo lắng nữa", rồi rời đi.
Giang Nam ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cũng không biết cô cả nhà mình chiến đấu hăng như vậy, khiến cả nhà họ Trình gà bay chó sủa, cô chỉ cần tập trung đi làm, ôn tập là được rồi.
Cuối tháng, Giang Nam chọn một ngày cuối tuần đến thăm Trình Hạo.
Vừa đến khu tập thể, những người "nhiệt tình" lập tức vây quanh cô, ríu rít nói: "Tiểu Giang, sao chịu uất ức bao lâu như vậy mà không nói với chúng tôi một tiếng vậy!"
Giang Nam thầm khinh bỉ, nói ra thì các người có thể làm chủ thay cho 'tôi' hay sao?
"Đúng đấy, nếu không thì mẹ chồng với em chồng có dám bắt nạt cô như vậy không?"
Còn có người mỉa mai nói: "Hóa ra là Tiểu Trình có người khác bên ngoài thật, vậy thì cô thật đáng thương."
Cũng có người đồng cảm phẫn nộ nói: "Đáng lẽ ra cô không nên ly hôn, phải hành hạ đôi gian phu dâm phụ kia cho đến chết!"
Tóm lại, có người xem náo nhiệt, có người thương hại cô, có người muốn bỏ đá xuống giếng… Đủ loại lời nói, Giang Nam cũng mặc kệ, cô cả đã giúp cô làm hết mọi chuyện rồi, chuyện xấu xa của nhà họ Trình ai ai cũng biết, hiệu quả cô muốn đạt được cũng đã đạt được rồi, cô cũng không muốn lãng phí thời gian với bọn họ nữa.
Vì vậy, cô rút tay ra khỏi đám người, cười nói: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm, nhưng mà tôi phải dẫn Trình Hạo đi ăn cơm, còn phải bắt xe buýt nữa, không nói chuyện với mọi người thêm được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nien-dai-van-ca-nha-co-hut-mau-toi-bao-nam-gio-toi-luot-toi-tinh-so/chuong-41.html.]
Nói xong, cô nhanh chóng rời đi.
Cô vừa đi khỏi, những người phía sau lại bắt đầu bàn tán: "Tiểu Giang này, thật sự là khác xưa rồi."
Những người khác cũng gật đầu đồng ý.
Giang Nam mặc áo sơ mi hoa nhỏ phối với chân váy đen, tóc dài tết hai b.í.m vắt lên, tuy rằng theo con mắt của người hiện đại thì vẫn quê mùa, nhưng so với trước kia thì đã thay đổi rất nhiều.
Nguyên chủ làm việc trong nhà máy, thường xuyên bị bẩn quần áo, cho nên quần áo của cô ấy phần lớn đều là màu tối, chống mài mòn hoặc là quần áo lao động, nào đã từng mặc những bộ quần áo nổi bật như vậy, hơn nữa tinh thần cũng khác hẳn với vẻ mệt mỏi, tiều tụy lúc trước,
Nhìn qua một cái là thấy khác biệt.
Thế nhưng sự thay đổi này, lại dấy lên vô số tin đồn thất thiệt, ví dụ như Giang Nam cũng có người khác ở bên ngoài.
Giang Nam không hay biết gì về chuyện này, cô đến nhà họ Trình, gõ cửa gọi Trình Hạo, nhưng không có ai đáp lại.
Giang Nam hỏi mấy đứa trẻ con nhà khác trong viện: "Hôm nay Trình Hạo ra ngoài chơi à?"
Mấy đứa trẻ lắc đầu: "Không ạ, dạo này anh Trình Hạo không chơi với chúng cháu nữa."
Giang Nam hiểu rõ, "di chứng" của việc bọn họ ly hôn đã đến rồi.
Vì vậy, cô đứng trong sân gọi Trình Hạo: "Trình Hạo, mẹ mua truyện tranh cho con này, "Tiểu binh Trương Ca" và "Na Tra náo loạn biển Đông", hôm nay rạp chiếu phim chiếu "Đại náo thiên cung", con có muốn đi xem không, không đi thì mẹ về đấy!"
Giang Nam đứng đợi một lúc, nghe thấy tiếng cãi nhau từ trong nhà vọng ra, Trình Hạo muốn ra ngoài, nhưng bị người ta chặn lại.
Cô mỉm cười, trong lòng đã có dự tính, tự tin chờ đợi, đừng xem thường sức hấp dẫn của những thần tượng tuổi thơ đối với trẻ con.