Cô giật mình, chiều hôm đó sau khi tan học, cô vội vàng đến trạm y tế kiểm tra.
Bác sĩ kiểm tra tình hình của cô, sau đó xem qua hồ sơ bệnh án rồi mới nói: "Đây là tình huống bình thường."
Lúc này Giang Nam mới yên tâm.
Sau đó lại nghe bác sĩ hỏi: "Cô đã có con chưa?"
Giang Nam gật đầu.
Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy thì tốt, với tình trạng của cô, nếu sau này còn muốn sinh con thì tốt nhất nên tìm một bác sĩ trung y điều trị, cho dù không muốn sinh con cũng phải chú ý bồi bổ, cơ thể cô quá yếu."
Giang Nam bắt đầu coi trọng vấn đề này, "chị dâu" trong bộ phim truyền hình đã qua đời vì bệnh tật ở tuổi năm mươi, còn không sống đến được tuổi thọ trung bình, đây chính là một bài học được rút ra từ tấm gương này!
Cô vội vàng hỏi bác sĩ ở đâu có bác sĩ trung y nào đáng tin cậy.
Bác sĩ giới thiệu cho cô phòng y tế của nông trường: "Ở đó có một bác sĩ họ Vu, y thuật cao minh, mấy năm trước bị điều đến nông trường cải tạo, năm 76 đã được minh oan nhưng do mâu thuẫn với con cái nên đã ở lại nông trường làm việc, không trở về quê hương, cô đến tìm ông ấy khám là được."
Giang Nam lại mỉm cười, lấy một nắm kẹo sữa đưa cho bác sĩ sau đó mới rời khỏi trạm y tế.
Cuối tuần, cô mượn xe của hiệu trưởng Dương đến nông trường khám bệnh.
Vừa mới lấy số ngồi xuống chưa được bao lâu cô đã gặp người quen.
"Dì Triệu, anh Thụy."
Giang Nam đứng dậy, gọi theo cách gọi của Lý Húc.
Triệu Thụy đỡ một bên tay mẹ anh bước đến gần.
"Ô, đây không phải là Tiểu Nam sao, thân thể cháu không tốt à?"
Mẹ Triệu nhận ra Giang Nam, bà quan tâm hỏi han.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nien-dai-van-ca-nha-co-hut-mau-toi-bao-nam-gio-toi-luot-toi-tinh-so/chuong-51.html.]
Giang Nam sợ mẹ Triệu về nhà sẽ nói chuyện cô đến khám bệnh cho cô cả Giang biết nên vội vàng cười nói: "Không có bệnh gì nghiêm trọng đâu ạ, nghe nói bác sĩ ở đây giỏi, cháu đến bốc thuốc bồi bổ cho cơ thể một chút..."
Cô chưa kịp nói hết đã nghe thấy y tá gọi số, Giang Nam mỉm cười với bà, sau đó bước vào phòng khám.
Mẹ Triệu ngồi vào chỗ của Giang Nam lúc nãy, ở ngay trước cửa phòng khám.
Đợi một lúc để bắt mạch, bà nghe thấy vị bác sĩ già bên trong hỏi Giang Nam: "Cô muốn nghe kết quả gì, con cái hay là sức khỏe?"
"Sức khỏe." Giang Nam trả lời không chút do dự.
Chỉ cần cơ thể khỏe mạnh là được, con cái không quan trọng.
Vị bác sĩ già nghe thấy vậy thì kéo kính lão xuống nhìn cô một cái, rồi mới đẩy kính lên, nói: "Cũng là người thông suốt."
Giang Nam mỉm cười, không nói gì.
Đứa con trai hiện tại của cô còn chẳng gần gũi, làm sao có thể mong đợi đứa sau sẽ tốt hơn, bản thân khỏe mạnh, kiếm tiền tự tiêu, cần gì phải trông mong vào con cái.
"Chồng cô đâu? Anh ta cũng nghĩ như vậy sao?" Cô y tá bên cạnh không nhịn được tò mò hỏi một câu.
"Tiểu Cao!" Vị bác sĩ già lên tiếng quát cô ấy, dường như sợ Giang Nam thay đổi chủ ý.
Giang Nam lại không quan tâm, cười nói: "Tôi ly hôn rồi, người khác nghĩ thế nào tôi không quản được."
Cô y tá kinh ngạc há hốc mồm, mẹ Triệu bên ngoài cũng vậy.
Vị bác sĩ già cũng kinh ngạc, nhưng không phải kinh ngạc vì cô ly hôn mà là thái độ khi nói về việc ly hôn của cô lúc này, tự tin, thoải mái, không hề xấu hổ.
Ông ấy đưa đơn thuốc cho cô, trước tiên khen ngợi cô: "Cô như vậy là rất tốt." Sau đó lại dặn dò: "Uống nửa tháng rồi quay lại tái khám."
Giang Nam nhận lấy nói cảm ơn, sau đó bước ra khỏi phòng khám, chào mẹ con Triệu Thụy một tiếng rồi đi đóng tiền lấy thuốc.
Mẹ Triệu nhìn theo bóng lưng cô, ngón tay đang nắm lấy cánh tay Triệu Thụy siết chặt, cô gái này cũng ly hôn rồi sao?