Mọi người trong sân viện gần đây đã được xem đủ trò hay của nhà họ Trình, cứ tưởng đã yên ổn rồi, không ngờ còn có phần tiếp theo, bọn họ lập tấp túm tụm lại xem kịch hay.
Có người hỏi Giang Nam: "Tiểu Giang, lại có chuyện gì thế này?"
Giang Nam không hề che giấu, kể lại toàn bộ câu chuyện của Trình Hạo.
Mẹ Trình đứng ở cửa tức đến giậm chân: "Tiểu Nam, chuyện trẻ con chơi đùa với nhau mà cô cũng làm ầm ĩ lên như vậy, có phải cô không muốn thấy nhà chúng tôi sống yên ổn đúng không?!"
Vừa mở miệng đã đổ hết trách nhiệm lên đầu Giang Nam.
"Không muốn tôi làm ầm ĩ lên thì các người đừng có bắt nạt con trai tôi!" Giang Nam lạnh lùng nhìn bà ta: "Trình Hạo chỉ hơn Lục Minh Thanh và Lục Tiếu Tiếu có một tuổi, anh và Trình Di Tâm suốt ngày ở nhà dạy nó phải nhường nhịn em, nó bênh vực Lục Tiếu Tiếu, bản thân bị đánh đến hai cái, cha mẹ nó thì ở bên ngoài cúi đầu xin lỗi người ta, còn đứa em gái tốt được nó bảo vệ thì một câu xin lỗi cũng không có!"
Nói xong, Giang Nam quay sang Trình Đăng Lâm: "Con trai anh bị cháu trai, cháu gái anh bắt nạt như vậy, vậy mà anh không có phản ứng gì! Tôi đã sớm muốn nói với anh rồi, Trình Đăng Lâm, anh thật sự là mù rồi! Cái áo lông mới kia là bị đinh trên ghế mây móc rách, anh không cảm thấy có vấn đề gì sao!"
Trình Đăng Lâm ngẩn người, có vấn đề, có vấn đề gì?
Giang Nam lười giải thích với anh ta, chỉ nhìn cha Trình và mẹ Trình: "Con trai tôi, nó có quyền tự do kết bạn, nó muốn chơi với ai, không muốn chơi với ai, chỉ cần nó không bắt nạt người khác, thì nó muốn làm gì cũng được, không cần ai can thiệp, kể cả các người!"
Sau đó, cô cúi đầu nhìn Lục Tiếu Tiếu và Lục Minh Thanh đang trốn ở phía sau: "Trình Hạo đúng là không thông minh bằng hai đứa, nhưng nó có mẹ, tôi không cho phép hai đứa bắt nạt nó! Còn có lần sau, tôi sẽ không đến tìm cha mẹ hai đứa nữa, mà sẽ đích thân dạy dỗ hai đứa!"
"Tiểu Giang!" Cha Trình lên tiếng, không vui nói: "Cô là người lớn rồi, sao có thể dọa nạt trẻ con như vậy!"
Giang Nam cười khẩy, mỉa mai nói: "Nếu ông thật sự biết nói đạo lý như vậy thì Trình Hạo đã không bị bắt nạt đến mức phải bỏ nhà ra đi tìm tôi rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nien-dai-van-ca-nha-co-hut-mau-toi-bao-nam-gio-toi-luot-toi-tinh-so/chuong-54.html.]
Giang Nam nói xong, cảm thấy mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi thì quay sang nói với Trình Hạo: "Con nhớ kỹ số điện thoại của mẹ chưa, lần sau có chuyện gì thì gọi điện thoại cho mẹ, không được tự ý lẻn đi chạy lung tung nữa, lỡ như gặp phải kẻ buôn người, bị bán lên núi, lúc đó có khóc cũng vô ích."
Cha Trình và mẹ Trình nghe thấy vậy, lúc này mới có chút sợ hãi.
Trình Hạo gật đầu, bóc một viên kẹo nhét vào miệng.
Mẹ nó không ở đây, nó đã lâu rồi không được ăn kẹo sữa.
Dặn dò Trình Hạo xong, Giang Nam liếc nhìn người nhà họ Trình một lượt, đang định xoay người rời đi thì bất chợt nhìn thấy một góc áo màu xanh lá cây thoáng hiện ra trong nhà họ Trình, trông giống như váy.
Tuy nhiên, Giang Nam cũng không để ý, khách hay là họ hàng của nhà họ Trình đều không liên quan đến cô.
Trên xe buýt trở về xã Hồng Sơn, cô gặp lại người phụ nữ thanh niên tri thức họ Sầm kia, Giang Nam lịch sự mỉm cười với cô ta coi như chào hỏi.
Sầm Tĩnh Thu lại tỏ ra có chút lạnh nhạt thờ ơ, lúc cô ta ngồi xuống, tà váy xòe ra trên ghế, là màu xanh lá cây.
Giang Nam bỗng dưng có một dự cảm mãnh liệt, nữ thanh niên trí thức họ Sầm này chính là bóng người mà cô đã nhìn thấy ở trong nhà họ Trình.
Nhưng cô cẩn thận nhớ lại, nguyên chủ và Trình Đăng Lâm kết hôn tám năm, hình như chưa từng gặp người thân hay bạn bè nào như vậy của nhà họ Trình.
Cô thấy kỳ lạ, lại nghĩ có thể mình nhận nhầm người.
Còn Sầm Tĩnh Thu cũng đang nghĩ: Cô giáo Giang từng cưu mang cô ta lại là người đanh đá chua ngoa, so đo tính toán như vậy.