Niên Đại Văn: Cả Nhà Cô Hút Máu Tôi Bao Năm, Giờ Tới Lượt Tôi Tính Sổ - Chương 56

Cập nhật lúc: 2025-04-12 14:07:15
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Tiếu Tiếu vừa sợ hãi vừa tủi thân, mếu máo òa khóc, mẹ Trình lại luống cuống dỗ dành, vẻ mặt đau đầu.

 

Còn Trình Đăng Lâm thì đang nhìn chằm chằm vào chiếc ghế mây trong nhà.

 

Chiếc ghế này sau khi bị mòn đứt mất mấy sợi mây, mấy cái đinh bên trong quả thật có bị lộ ra, nhưng mẹ anh ta sợ lũ trẻ bị móc rách quần áo nên đã quấn chặt một vòng dây thừng bên ngoài bọc kín mấy cái đinh rồi.

 

Vậy ngày hôm đó tại sao lại móc rách áo được chứ?

 

Trình Đăng Lâm nhìn Lục Tiếu Tiếu vẫn đang khóc, còn Lục Minh Thanh đang trừng mắt giận dữ nhìn Trình Hạo.

 

Lưng anh ta lạnh toát, không dám nghĩ tiếp, Lục Tiếu Tiếu mới bao nhiêu tuổi chứ?

 

Huấn luyện như chó? Anh ta lại nhớ đến lời Giang Nam nói.

 

Nói thật rất dễ hình dung, nhưng Lục Tiếu Tiếu và Lục Minh Thanh mới hơn năm tuổi, sao có thể nghĩ ra trò đó được, hay là Giang Nam đã suy diễn quá rồi?

 

Trình Đăng Lâm lại nhìn Trình Hạo, thấy nó vẫn không ngừng nhai kẹo, lại còn bóc thêm kẹo, liền trầm giọng nhắc nhở: "Ăn ít thôi, sâu răng đấy!"

 

Trình Hạo lắc đầu không nghe, lúc này Trình Đăng Lâm mới biết đã lâu rồi mẹ không mua đồ ăn vặt cho lũ trẻ, một phần sữa bò ba đứa chia nhau uống, Trình Hạo đi tìm mẹ nó, chắc chắn cũng là vì muốn ăn ngon một chút.

 

Trình Đăng Lâm thở dài, bây giờ mỗi tháng anh ta đưa về nhà ba mươi lăm tệ tiền sinh hoạt, không ngờ lại túng thiếu đến mức này, anh ta cân nhắc xem có nên đưa thêm một chút nữa hay không.

 

Cho đến một lúc sau, anh ta đi tìm cha mẹ, nghe thấy hai người đang cãi nhau.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nien-dai-van-ca-nha-co-hut-mau-toi-bao-nam-gio-toi-luot-toi-tinh-so/chuong-56.html.]

Cha anh ta hạ giọng nói: "...Cứ bảo Di Tâm gửi tiền học mẫu giáo của Lục Tiếu Tiếu và Lục Minh Thanh về đây, bà cứ tiết kiệm tiền sinh hoạt như vậy không phải là cách, bà xem lũ trẻ thèm ăn đến mức nào rồi kìa!"

 

Mẹ anh ta hình như không vui, nói gì đó quá nhỏ anh ta không nghe rõ.

 

Cha anh ta lại tức giận: "Di Tâm có tiền! Hơn nữa con bé còn có thể kiếm tiền, không giống chúng ta, một khi đã dùng hết tiền dưỡng lão, sau này muốn sống thế nào còn phải nhìn sắc mặt con trai con dâu, bà muốn như vậy sao?

 

Hơn nữa, Lục Tiếu Tiếu và Lục Minh Thanh là con của nhà họ Lục, nhà họ Lục đã để lại tiền nuôi rồi, Di Tâm vẫn đang giữ, sao có thể để nhà chúng ta gánh hết được!"

 

Trình Đăng Lâm nghe đến đây, không đợi cha mẹ bàn bạc ra kết quả đã im lặng xoay người trở về phòng.

 

Từ ngày hôm đó trở đi, anh ta bắt đầu tự mình đưa đón Trình Hạo, tan làm về nhà sớm, không tăng ca, cũng không nhận trợ cấp khi đi công tác nữa, chỉ tập trung giám sát việc học của Trình Hạo. Kẹo bánh, đồ bổ dưỡng cũng mua theo khẩu phần của "Giang Nam" trước kia rồi cất trong phòng hai cha con, căn cứ vào kết quả học tập và tiến độ làm bài tập của Trình Hạo mà thưởng cho nó.

 

Trình Hạo vừa mừng lại vừa khó chịu.

 

Mẹ Triệu từ nông trường về đến nhà, không thấy con dâu đâu, nghe cháu trai nói cô ta ra ngoài rồi, bà cũng không nói gì, dù sao con trai bà cũng sắp ly hôn, cô ta muốn làm gì bà cũng không quản được.

 

Không lâu sau, phiên tòa xét xử ly hôn được mở ra, đúng như Sầm Tĩnh Thu nói, không được chấp thuận, pháp luật hiện hành không công nhận ly hôn vì lý do tình cảm rạn nứt.

 

Triệu Thụy đã sớm dự liệu được kết quả này, anh cũng không để tâm, tiếp tục nộp đơn xin ly hôn.

 

Không đến hai ngày từ khi từ tòa án trở về, Sầm Tĩnh Thu nhận được thư của anh trai và chị dâu, nội dung bức thư toàn là trách móc cô ta tại sao lại bỏ đi, bảo cô ta mau chóng quay về, nếu không nhà họ Chu sẽ đến trả thù nhà họ Sầm.

 

Sầm Tĩnh Thu đã từng nếm trải đủ sự khó chơi của nhà họ Chu ở kiếp trước, cô ta càng không thể quay về.

 

Chỉ là cô ta không ngờ nhà họ Chu lại tìm được đến tận nhà họ Triệu!

Loading...