Cô cả Giang sinh được hai trai hai gái, đứa lớn và đứa út đều là con gái. Con gái út kết hôn ở xã bên cạnh đã hơn ba năm, hai tháng nữa sẽ sinh đứa thứ hai, lúc đó Giang Nam đang trong giai đoạn ôn thi quan trọng, không thể đi cùng họ được.
Cô cả Giang sờ tấm vải bông dày trong tay: "Con mua bao nhiêu thước vậy?"
Giang Nam thản nhiên nói: "Chắc chắn không đủ may hai bộ quần áo ạ."
Thực ra cô đã dùng hết tem phiếu vải được chia sau khi ly hôn.
Quần áo của cô đủ mặc, hai năm nay không cần may thêm, hai năm nữa lại bỏ tem phiếu, dùng không hết nên cô mua hết luôn.
Cô cả Giang lại nhìn số thịt cô mang đến, xót ruột đến mức hít hà một hơi, vỗ mạnh vào người cô một cái: "Sao lại mua nhiều thế này, tiền nhiều quá hay sao mà hoang phí thế!"
Giang Nam tinh nghịch né tránh, mang thịt ra khỏi bếp, đưa cho chị dâu thứ hai của nguyên chủ là Tôn Tú Trân: "Chị dâu hai, chị nấu hết đi, trời nóng rồi, để lâu không được."
Sau đó, cô ngồi xuống trước bếp lò giúp chị dâu nhóm lửa, nhặt rau.
Chị dâu hai cũng thấy tiếc: "Nấu hết số thịt này thì ăn thay cơm luôn rồi!"
"Vậy thì cứ ăn thay cơm thôi!" Giang Nam cười nói.
Giang Nam nói đến đây để đổi món cũng không phải là nói suông, món thịt kho tàu của cô cả Giang chính là món tủ của bà, cả nhà ăn đến no căng bụng, thỏa mãn ngồi trong sân hóng mát, tiêu cơm.
Chỉ có Lý Húc ngồi một lát rồi lại vác cuốc ra ngoài.
Giang Nam nhìn đồng hồ trên tay, vẫn chưa đến giờ làm việc mà.
Cô cả Giang thấy cô thắc mắc thì xua tay nói: "Kệ nó đi, mấy hôm nay nó với Triệu Thụy đang bận rộn với mảnh đất kia, nói là muốn trồng cà chua, phí công vô ích thôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nien-dai-van-ca-nha-co-hut-mau-toi-bao-nam-gio-toi-luot-toi-tinh-so/chuong-59.html.]
"Trồng cà chua cũng tốt mà, sao lại phí công ạ?" Giang Nam thấy lạ.
Cô cả Giang giải thích cho cô, vốn dĩ mảnh vườn kia ngoài trồng một ít rau để ăn thì phần còn lại đều trồng khoai lang để nuôi lợn.
Năm nay, Triệu Thụy không muốn trồng khoai lang nữa, hai phần đất vườn sẽ được dùng để trồng cà chua, nói là trồng để bán, nếu lợn không đủ ăn, thì sẽ dùng tiền bán cà chua mua khoai lang.
"Con nói xem có phải là làm chuyện thừa thãi không?" Cô cả Giang xòe tay nói.
Giang Nam hiểu ý của cô cả, bà cho rằng bán cà chua có thể sẽ lỗ vốn, tiền kiếm được còn không đủ mua khoai lang, hoặc kiếm được không bao nhiêu, lại phải mất công buôn bán, lãng phí thời gian, công sức.
Đây cũng là chuyện bình thường, dù sao nhà nào trong thôn cũng trồng rau, trong nhận thức của người dân trong thôn, rau củ không đáng giá, bán không được giá.
Nhưng trong thôn không thiếu rau củ không có nghĩa là trong thành phố cũng không thiếu. Hơn nữa, địa phương này không trồng cà chua, giao thông vận tải thời nay lại chưa phát triển, cà chua ở An Thành vẫn còn là thứ hiếm!
"Cô cả, cô nói vậy là quá sớm rồi, con nghĩ Lý Húc và Triệu Thụy có thể kiếm được tiền." Giang Nam khẳng định nói.
Triệu Thụy này cũng khá có đầu óc đấy.
Hiện tại, cải cách mở cửa chưa bắt đầu, chế độ khoán sản đến từng hộ gia đình cũng chưa xảy ra, nhà nước chỉ cho phép nông dân buôn bán nhỏ lẻ một số nông sản do chính họ sản xuất. Diện tích vườn không nhiều không ít, sản lượng sẽ không đạt đến mức bị kết tội đầu cơ tích trữ; cà chua là hàng hiếm, định giá cao hơn các loại rau khác một chút cũng là hợp lý.
Nói cách khác, Triệu Thụy và Lý Húc có khả năng kiếm được một khoản kha khá một cách hợp pháp.
Trên thực tế, đúng là Triệu Thụy đã lên kế hoạch như vậy.
Đời này, anh định tập trung phát triển ở địa phương, bắt đầu kinh doanh thực phẩm tươi sống từ nguồn sản xuất, ban đầu sẽ tích lũy vốn từ việc buôn bán rau củ chất lượng cao, hai năm nữa, khi có thể thuê đất với số lượng lớn, anh sẽ xây dựng nhà kính trồng rau, mở rộng sản xuất để cung cấp cho siêu thị thực phẩm tươi sống, đến khi nhà nước cho phép tư nhân vận chuyển đường dài, lúc đó anh đã tích lũy đủ tiềm lực, có thể tham gia vào chuỗi cung ứng, hoặc xây dựng chuỗi siêu thị thực phẩm tươi sống.