"Rầm!"
Trình Di Tâm ném bát mì xuống bếp, giật mạnh chiếc khăn treo trên sợi dây sắt ra, lau tay thật mạnh rồi mới đóng sầm cửa phòng lại.
Giang Nam tiếp tục kế hoạch của mình, đợi mãi không thấy ai mang tiền đến, không cần nghĩ cũng biết, nữ chính định chờ anh trai cô ta về rồi mới lấy tiền ra làm bộ giả vờ, Giang Nam sẽ không chiều theo ý cô ta đâu.
Cô chống người đứng dậy, chuẩn bị tự mình đi đòi.
Từ từ đi đến cửa phòng, vừa hay lúc mẹ Trình xong việc, bà ta mở cửa phòng ra đẩy mấy đứa nhóc đang lầm bầm ra ngoài, vừa dỗ vừa bắt chúng phải đi nói với bạn bè là không làm kế hoạch cô lập mấy hôm trước nữa.
Ba đứa nhóc hiển nhiên không vui, môi bĩu ra có thể treo được chai dầu, nhìn thấy cô, dường như biết được là do cô mách lẻo, chúng còn dám trừng mắt nhìn cô, cặp song sinh còn đỡ, dù sao cũng biết là dì, là người lớn, không dám thể hiện quá rõ ràng, còn đứa con trai bất hiếu kia thì vênh mặt lè lưỡi với cô: "Bà già lắm chuyện!"
Giang Nam không tức giận, mặt không có biểu cảm gì thản nhiên nhìn nó, ngược lại dọa cho nó sở rụt cổ lại.
Mẹ Trình sốt ruột lại bênh cháu, không thể nhìn con dâu dạy dỗ cháu trai lớn của mình, tiếp tục đẩy chúng ra ngoài: "Mau đi đi, nói xong rồi về, bà nội pha sữa bột với bánh quy cho mấy đứa ăn."
Ba đứa trẻ đều miễn cưỡng rời đi.
Bọn trẻ đi rồi, mẹ Trình vẫn còn thò đầu ra ngoài cửa nhìn, hận không thể tự mình đi theo giám sát chúng, sợ chúng bỏ sót người hoặc thông báo không đến nơi đến chốn.
Nhìn thấy chúng vào nhà một người nào đó rồi bà ta mới yên tâm quay lại, vừa quay người đã thấy Giang Nam đang dựa vào cửa nhìn mình, mẹ Trình bực bội trong lòng, nhỏ giọng càu nhàu: "Nếu con sớm ngăn chúng nó lại thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy đâu!"
Giang Nam bật cười, cho dù cô không ngăn cản, đám nhóc này cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Dù sao cấp bậc của chủ nhiệm Chu vẫn còn ở đó, lễ nghĩa xã giao đối nhân xử thế, bọn trẻ con không hiểu được, nhưng người lớn trong nhà ắt sẽ hiểu, một khi để lộ sơ hở bị người lớn biết được, hoặc là những đứa trẻ ranh ma thì sẽ không cùng bọn chúng gây chuyện.
Vì vậy, Giang Nam mặc kệ, còn chuyện này có thể gây ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của nhà họ Trình và Trình Đăng Lâm hay không thì liên quan gì đến người đang lên kế hoạch ly hôn như cô chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nien-dai-van-ca-nha-co-hut-mau-toi-bao-nam-gio-toi-luot-toi-tinh-so/chuong-7.html.]
"Sao lại dậy rồi?" Mẹ Trình lại nhìn không vừa mắt.
Ăn cơm thì giống như tiểu thư, phải có người bưng vào tận phòng, ngoại trừ đi vệ sinh thì gần như không xuống giường, lúc này lại dậy làm gì?
Nghe vậy Giang Nam mỉm cười nói: "Tim em gái lấy ít tiền ạ."
Sắc mặt mẹ Trình càng khó coi hơn: "Tiểu Nam, con nhất định phải phân chia rạch ròi như vậy với người nhà, khiến mọi người xa cách như vậy sao?"
Giang Nam không nói nên lời: "Mẹ, nói như thế em gái dẫn theo hai đứa con đến nhà chúng ta ăn không, ở không thì không phải là xa cách sao, vợ chồng chúng con đang kẹt tiền, bảo con bé trả lại phần vốn dĩ nó phải trả, san sẻ giúp chúng con một chút lại là xa cách sao?"
Mẹ Trình rất muốn phản bác lại, bà nhớ rõ lúc trước đã hứa sẽ trợ cấp con gái, tuy là con trai trợ cấp, nhưng con dâu không biết, vừa ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt đen láy sâu thẳm của con dâu, lại nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười, mỉa mai kia, lời nói đến bên miệng lại phải nuốt xuống.
Con dâu biết rồi...
"Rầm!" Cánh cửa phòng ngủ của cha mẹ Trình bị đẩy mạnh ra, đập vào tường phát ra tiếng động lớn.
Chỉ thấy cha Trình mặt mày giận dữ đứng trước cửa phòng ngủ: "Tiểu Giang, ăn không, ở không là ý gì?! Đây là nhà mẹ đẻ của Di Tâm, Đăng Lâm là anh trai ruột của Di Tâm, nó chăm sóc cho đứa em gái góa chồng và cháu trai, cháu gái mồ côi cha là chuyện đương nhiên, không đến lượt con ở đây nói này nói nọ!"
Giang Nam nhìn người cha chồng "lặng lẽ công bằng" trong trí nhớ của nguyên chủ, bật cười nói: "Cha, nếu em gái chưa thành niên hoặc chưa có việc làm, không có khả năng tự nuôi sống bản thân, vậy thì nó ở nhà muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống, con không có ý kiến gì, nhưng thực tế có phải vậy không ạ?"
Giang Nam liếc nhìn cặp vợ chồng già đang cố giữ vẻ mặt thản nhiên kia, nhìn đến mức ánh mắt hai người họ phải né tránh, cô mới tiếp tục nói: "Em gái có công việc, có lương, có tem phiếu, mấy năm nay, 'con' và Trình Đăng Lâm chưa từng chiếm một đồng tiền nào của con bé, Tiểu Tiếu và Minh Thanh ngoại trừ quần áo trên người, kẹo bánh, sữa bột, sữa tươi... cái nào không phải là lấy phần của Trình Hạo? Không đủ ăn, mẹ lại lấy tiền sinh hoạt chúng con đưa để lén lút đi mua, tiền sinh hoạt không đủ thì lại đi đòi Trình Đăng Lâm, 'con' đã nói một câu nào chưa?
Hai người đừng trách con nói lời khó nghe, dù con bé - Trình Di Tâm - có gọi con một tiếng mẹ, con cũng chịu đựng được, đi một vòng khu tập thể này xem, có mấy người nhà mẹ nào bằng con, có thể để con gái dẫn theo cháu ngoại đến nhà ăn không, ở không suốt ba năm trời!"
"Con... Con nói bậy cái gì đó!"
Hành động lén lút cứ nghĩ được giấu giếm kỹ bấy lâu đột nhiên bị vạch trần, mẹ Trình vừa xấu hổ vừa tức giận, giận đến mức mặt đỏ bừng, thở hổn hển, cha Trình cũng không khác là bao, Giang Nam làm như không thấy, hai người này thân thể vẫn còn khỏe mạnh lắm, sống đến hơn tám mươi tuổi, một lúc nhất thời này không c.h.ế.t được đâu.