Nổi Danh Thiên Hạ - 161
Cập nhật lúc: 2024-09-09 15:57:03
Lượt xem: 19
Ôn Noãn cười mỉa nói: "Ốc nước ngọt trong sông là của bà sao? Bà bảo chúng nó gọi bà một tiếng bà nội đi, vậy thì tôi sẽ bồi thường bạc cho bà! Bà nội, chúng ta đi!"
Vương thị tức giận giận đến mức cái trán đau nhức, bà ấy cũng không nhịn được mà nói: "Ốc nước ngọt trong sông là vật không chủ, ai mò được là của người đó, lúc chúng tôi mò ốc cũng không có ngăn cản việc các người xuống sông mò ốc! Hiện tại lại có rất nhiều ốc nước ngọt ở dưới sông bò lên, bây giờ cô đi xuống sông mò hết ốc nước ngọt về nhà đi! Thuận tiện cũng gánh hết nước trong sông về nhà đi! Xem chúng tôi có ý kiến gì không!"
Người một nhà không để ý tới vợ Nhị Lại Tử và vợ Vĩnh Phúc nữa, nhanh chân rời đi.
Không vớt được lợi ích, hai người tức giận đến ngứa răng.
Vợ Vĩnh Phúc nhổ một ngụm nước miếng: "Chờ xem, ôn thần nhà bà ta ba ngày hai hôm lại bệnh tật, nói không chừng một ngày nào đó lại bị bệnh, xài hết tiền bạc rồi đi vay mượn khắp nơi, đừng có mơ mượn của nhà tôi, một văn tiền tôi cũng không cho mượn!"
Nói xong bà ta lắc mông, đẩy cánh cửa gỗ cũ nát đi vào nhà.
Vợ Nhị Lại Tử cũng nhổ một ngụm nước miếng: "Tôi cũng không cho mượn! Có mấy đồng tiền dơ bẩn đã làm bộ làm tịch! Nói không chừng ngày nào đó sẽ xài hết sạch!"
Bà ta đi về ngôi nhà gỗ rách nát nhất trong thôn, đẩy cửa gỗ rách nát ra, vang lên tiếng kẽo kẹt, sau đó đi vào nhà.
Ôn Noãn về đến nhà, cả nhà tùy tiện ăn một chút, sau đó Ôn Noãn lấy đồ vật bên trong mấy cái lu gốm trong nhà ra, tìm mấy lu gốm trống ra rửa sạch sẽ, dùng quả hồng đã phơi khô làm dấm trước rồi nói sau.
Vốn dĩ Ôn Noãn định đợi sang ngày hôm sau qua nhà ngoại mua, chỉ là không có thời gian, quả hồng rửa sạch sẽ phơi khô cũng không bảo quản được lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./noi-danh-thien-ha/161.html.]
Vậy nên cả nhà vội vàng rửa sạch lu gốm, dùng nước sôi tiêu độc, sau đó dùng khăn bông đã được nhúng qua nước sôi tiêu quá độc lau khô nước, phơi khô, loại bỏ cuống quả hồng rồi xếp từng tầng từng tầng quả hồng vào lu gốm, đóng kín miệng lu, để lên men tự nhiên mấy tháng rồi tiến hành bước chế biến tiếp theo.
Mấy người Ôn Noãn bận rộn vô cùng vui vẻ.
Ở phủ thành, Ôn Gia Thụy dẫn theo ba huynh đệ Thuần ca nhi đi thư viện Lộc Sơn, cầm thư đề cử và đã thành công gặp mặt sơn trưởng Lâm Hoằng Hạo.
Lâm Hoằng Hạo là vì ngại mặt mũi của Cẩn Vương nên mới ra đề kiểm tra bọn họ, vốn dĩ cũng không có ý định nhận bọn họ làm đệ tử, nhưng sau khi kiểm tra mấy đứa nhỏ này, nhìn thành tích của bọn họ, ông ấy thay đổi ý định.
Bởi vì bọn họ thật sự là nhân tài có thể đào tạo, còn là chỉ đi học nửa năm, có một người còn chưa thật sự đến học đường đã có trình độ kiến thức như vậy, thậm chí còn tốt hơn mấy học sinh học tập ở học đường mấy năm, điều này chứng minh bọn họ thật lòng muốn đọc sách, ngày thường cũng chịu khổ.
Lâm Hoằng Hạo không biết, mỗi buổi tối hằng ngày, Ôn Gia Thụy đều đốt một đống củi lửa, dựa vào ánh lửa kia dạy mấy đứa nhỏ đọc sách, nhiều năm trôi qua, cho dù là ngày hè nắng nóng, nóng đến khó chịu cũng chưa từng gián đoạn.
Hơn nữa ngày thường ông dẫn theo hai huynh đệ đi làm thủ công, lúc rảnh rỗi ông sẽ kiểm tra trình độ học vấn của bọn họ, tranh thủ hết thảy thời gian bảo bọn họ học tập, nên đương nhiên trình độ học vấn sẽ không tệ lắm.
Lâm Hoằng Hạo nhìn ba bài thi, rất hài lòng, ông ấy nhìn ba huynh đệ, hỏi: "Ta là người rất nghiêm khắc, dù là ngày mùa đông giá rét, hay ngày hè nắng chói chang, làm đệ tử của ta thì ngày nào cũng phải rời giường đi đọc sách vào giờ Mẹo, buổi tối cũng phải ôn tập đến giờ Tý mới được đi ngủ, không được gián đoạn một ngày nào cả! Các cậu thật sự bằng lòng bái ta làm thầy sao?"
"Nghiêm sư xuất cao đồ, học sinh Ôn Thuần bằng lòng."
Ba huynh đệ sôi nổi tỏ ý bằng lòng.